Bởi vì Hạ Phong Linh nhớ lại rồi, cũng khôi phục lại thực lực lại còn hack cả trò chơi khiến nó cho cô full công đức, full nguyện vọng của nguyên chủ nên thời gian sau đó cô đi chơi với phá phách là chủ yếu.
Viên Viên quả thật rất mệt tim, giờ nó chẳng khác nào một bình hoa di động đúng nghĩa cả.
Chỉ dùng để trưng cho đẹp mà thôi.
Cho tới một ngày nọ.
"Viên Viên, mi cố ý chơi xỏ ta đúng không?"
Cô đang vui vẻ làm nữ vương như thế lại bị kéo về không gian, nếu không phải là nó giở trò thì ai giở trò chứ?
"Không có nha ký chủ."
Viên Viên vội vã ngoi lên giải thích, nó thề lần này nó chẳng làm gì cả.
Nói thẳng ra là có muốn cũng không làm được.
Quyền điều hành giờ có trong tay nó đâu.
"Vậy là chủ nhân của ngươi trở về rồi?"
Hạ Phong Linh vừa nói xong liền nhìn thấy từ không trung đáp xuống một bóng người.
Đó là một người đàn ông có vẻ đẹp tựa thần tiên, mà quả thật hắn giống như các vị tiên nhân thật với mái tóc đen dài hơi xõa ra sau lưng cùng một thân cổ phục màu bạc đang từ từ tiến lại gần chỗ cô.
- Phong Linh, để em chờ lâu rồi.
Hạ Phong Linh nhìn rõ người đến là ai thì môi hơi nhếch lên.
- nếu anh đến chậm chút nữa là em thật sự quên anh rồi.
Hạ Phong Linh lúc nói câu này vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh.
Lục Tử Hàn nghe vậy mày hơi cau lại, môi mấp máy mấy lần cuối cùng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725978/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.