Đám người rối rắm hồi lâu, người thì bảo đánh tiếp, người thì bảo mặc kệ mãi cho tới khi Minh Lãng lên tiếng đưa ra nghi vấn của mình.
- thực ra câu nói đó của Hạ Phong Linh không hẳn là nói về vụ việc năm xưa, có lẽ cô ấy chỉ muốn cảnh báo mọi người tốt nhất nên dừng lại mọi chuyện tại đây đừng cố gắng gây sự với cô ấy nữa mà thôi.
Đám người kia giống như được khai sáng vậy.
Đúng vậy, chắc gì ý Hạ Phong Linh đã là nói về chuyện năm xưa?
Nếu cô đã biết sự thật chẳng lẽ lại chỉ trả thù bọn họ nhẹ nhàng vậy thôi sao?
Chắc chắn là không rồi.
Có lẽ là do bọn họ làm nhiều điều khuất tất nên khi nghe cô nói vậy mới có tật giật mình mà thôi.
- mọi người đừng vội, chúng ta vẫn còn một cách nữa.
Ngay khi mọi người sắp thỏa hiệp thì Vương đạo trưởng đột nhiên lên tiếng, dù gì ông ta cũng là người đứng đầu của hội pháp sư, ban nãy vì ông ta cứ yên lặng mãi không thôi nên đám người này mới sốt sắng như thế.
Giờ thấy ông ta nói có cách khác, mấy người kia lập tức đổ dồn sự chú ý lên người ông ta.
- Vương đạo trưởng, ông có cao kiến gì mau nói ra đi.
Vương đạo trưởng thấy mọi người đều đổ dồn vào mình thì hơi vuốt chòm râu dưới cằm, ra vẻ cao thâm nói.
- ta đã tính rồi, thọ mệnh của Hạ Phong Linh chỉ còn chưa đầy 4 năm nữa thôi, nhưng mà đó cũng chỉ là một con số không ổn định,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725958/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.