- ôi Phong Linh tội nghiệp của mẹ, mẹ xin lỗi vì đã hiểu lầm con...bla...bla...
Bà Hạ sau khi biết sự thật liền khóc lóc hối hận không ngừng vì đã trách nhầm cô, còn suýt nữa thì đuổi mất con mình.
Hạ Phong Linh âm thầm chịu đựng hết nửa ngày, cuối cùng bà Hạ cũng ngừng khóc mà nói.
- Phong Linh con yên tâm, những gì con phải chịu đựng suốt 19 năm qua, ba mẹ sẽ thay còn trả thù hết.
- không cần đâu mẹ, thù của con con sẽ tự trả.
Đối thủ là nam nữ chính với bàn tay vàng chói lóa rực rỡ đó mẹ ơi, mẹ không đấu nổi đâu.
Hạ Phong Linh cực kỳ chân thành mà nói, bà Hạ hơi ngây người sau đó gật gật đầu.
- được được, vậy nếu con cần giúp đỡ gì cứ nói với mẹ.
- vâng.
- chắc con mệt rồi, con mau nghỉ sớm nhé.
Bà Hạ nói xong thì đi ra ngoài, sau khi khép cửa lại bà lặng lẽ đi về phòng, thấy ông Hạ đang xem cái gì đó thì đi tới.
- anh đang làm gì vậy?
Ông Hạ nhìn bà Hạ hơi do dự một lúc, cuối cùng vẫn là nói ra chuyện mình vừa tính được.
- Nhiên Nhi, anh vừa xem lại sổ sinh mệnh của con gái mình, tuổi thọ của nó chỉ còn lại chưa đầy 5 năm nữa thôi.
- gì cơ?
Bà Hạ bàng hoàng, họ vừa mới tìm thấy con gái, vừa mới đoàn tụ với con bé chưa bao lâu thì cũng là lúc thời gian của con bé sắp hết, vì sao lại tàn nhẫn như vậy chứ?
Ông Hạ cũng không muốn tin, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725941/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.