Chương trước
Chương sau
- em đang tìm anh sao?
Khởi Nguyên giống như biết trước cô sẽ tìm mình nên đã đợi sẵn, ánh mắt hắn nhìn hơi là lạ, không phải đáng sợ như mọi khi mà có gì đó giống như muốn buông xuôi vậy.
- đúng vậy.
Hạ Phong Linh quay lại chậm rãi nói, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà bổ một chưởng xuống gáy Khởi Nguyên.
Viên Viên vừa cưỡng chế quay lại: "..."
Động tác của của ký chủ quá nhanh, nó hoàn toàn không có cơ hội phản ứng, ký chủ đã thuần thục trói Khởi Nguyên vào một góc rồi.
Mấy con xác sống cấp cao được Khởi Nguyên điều đến canh cửa biệt thự mất đi sự khống chế lập tức nhăm nhe muốn ăn thịt Phong Linh nhưng mà bị Phong Linh dùng mấy dây leo quấn lấy ném hết ra ngoài.
Đội đặc biệt của Lương Thần và Tô Thanh Hương mới phá được tường lửa đang định chui vào thì bị hai con xác sống này đập trúng.
Đội đặc biệt: "..."
Aaa!!!!
Bên trong biệt thự một mảnh yên bình, bên ngoài biệt thự lại loạn như gà bay chó sủa.
Khung cảnh tưởng trái ngược lại hài hòa đến kỳ lạ.
...
"Ký chủ, không phải cô muốn giết Khởi Nguyên sao?"
Viên Viên thấp thỏm không yên, Hạ Phong Linh nhún vai.
"Ta đổi ý rồi."
Bị hôn thôi mà có gì to tát đâu.
Viên Viên: "..."
Mạch não của ký chủ nhà nó thật kỳ lạ mà, nhưng mà kệ đi, cô không giết Khởi Nguyên nữa là nó mừng rồi.
Hạ Phong Linh vốn dĩ cũng chẳng muốn giết Khởi Nguyên thật, cô chỉ là muốn tìm ra bí mật cuối cùng của hắn mà thôi, những ký ức chắp vá mà cô nhớ được nói cho cô biết nguyên chủ không chỉ từng gặp Khởi Nguyên mà có khả năng cao là đã làm gì đó khiến Khởi Nguyên tổn thương nghiêm trọng mà mất hẳn niềm tin vào cô, vì vậy cô nhất định phải tìm cho ra nguyên nhân đó, cô tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ gánh oan thay nguyên chủ được.
Thế là Khởi Nguyên vừa tỉnh liền thấy bản thân bị trói chặt, Phong Linh thì ngồi đối diện hắn đang nghịch nghịch mấy dây leo, thấy hắn tỉnh liền nói.
- Khởi Nguyên rốt cuộc anh đang sợ điều gì vậy?
Khởi Nguyên mấp máy môi mấy lần nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng làm đáp án, Hạ Phong Linh lạnh mặt dọa dẫm.
- anh không muốn nói thì em thật sự sẽ bỏ rơi anh đấy.
Khởi Nguyên lập tức ngẩng mạnh đầu lên, nhưng khi nhìn thấy nụ cười mỉm của Phong Linh hắn lại cúi gằm mặt xuống, Hạ Phong Linh nhìn dáng vẻ này của hắn thì đoán có lẽ hắn sẽ không chịu nói ra nên đổi cách.
- anh không nói cũng được, vậy thì em sẽ hỏi rồi anh trả lời nhé?
Lần này Khởi Nguyên dù còn căng thẳng nhưng vẫn gật đầu, Hạ Phong Linh liền bắt đầu hỏi hắn.
- hồi bé em và anh từng gặp nhau rồi đúng không?
Khởi Nguyên khó khăn gật đầu một cái, Hạ Phong Linh lại nói tiếp.
- em đã làm chuyện gì có lỗi với anh sao?
Lại gật đầu.
- chuyện gì vậy?
- em hứa sẽ trở lại thăm anh, nhưng cuối cùng em lại không tới nữa.
Khởi Nguyên chậm chạp nói từng từ, Phong Linh nhíu mày.
- chỉ có như vậy?
Vậy cũng quá nhỏ mọn rồi đấy.
- em lừa anh cho người đó.
Khi đó cô nói sẽ đưa hắn ra khỏi đây nhưng cuối cùng lại đưa hắn tới chỗ ba mình, đưa hắn trở lại địa ngục đó một lần nữa
Cô cho hắn ánh sáng nhưng cuối cùng lại dập tắt nó.
Trực tiếp đẩy hắn vào bóng đêm vô tận.
- thế nên anh hận em?
Khởi Nguyên gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Hạ Phong Linh: "..." vậy tức là hận à?
Nếu đã hận sao còn muốn hôn cô? Kỳ quái.
Hạ Phong Linh vừa nghĩ như vậy liền hỏi luôn, Khởi Nguyên nhỏ giọng nói.
- thoải mái.
- hả?
- khi tâm trạng không tốt hôn em xong sẽ thoải mái hơn.
Hạ Phong Linh: "..."
Thế nên tâm trạng hắn luôn không tốt nên mới suốt ngày hôn cô à?
- không phải anh hận em sao? Thấy em phải thấy khó chịu chứ?
Khởi Nguyên trừng mắt nhìn cô không đáp, lát sau lại nói.
- nhưng mà vẫn thích hôn em.
- anh không thấy mâu thuẫn à?
Khởi Nguyên lắc đầu, ghét cô và thích hôn cô là hai chuyện khác nhau, đâu có gì xung đột đâu.
Hạ Phong Linh ôm mặt, trời ơi, cô đã nhặt phải người như thế nào vậy trời, một lúc sau cô mới lấy lại bình tĩnh mà hỏi hắn tiếp.
- Khởi Nguyên, anh nói thật đi ngoài chuyện bỏ rơi anh ra em còn làm chuyện gì có lỗi với anh nữa không?
- hết rồi.
- thật sự hết rồi?
- em còn từng muốn giết anh nữa.
Hạ Phong Linh: "..." nguyên chủ trâu nha.
- em không nhớ.
- em đương nhiên không nhớ.
Nếu cô nhớ ra, hắn đã sớm giết cô từ lần gặp đầu tiên rồi.
- vậy vì sao em lại muốn giết anh vậy?
Khởi Nguyên: "..."
- bởi vì em nghĩ anh là quái vật.
Được rồi lại thêm một lý do chính đáng nữa, Hạ Phong Linh không thể phản bác được chỉ có thể dịu giọng nói.
- Khởi Nguyên, lúc đó em không cố ý làm tổn thương anh, lúc đó em còn nhỏ...
Dù không phải lỗi của cô nhưng ai bảo bây giờ cô là nguyên chủ chứ, họa này cô không muốn gánh cũng phải gánh cho bằng được.
- anh không tin.
Cô lúc đó cũng nói như vậy, kết quả khi hắn ôm cô cô lại cho hắn một dao vào ngực, nếu không phải tốc độ hồi phục của hắn nhanh, hắn đã sớm chết rồi, nghĩ đến đây Khởi Nguyên lại bắt đầu mất kiểm soát.
[Chỉ số hắc hóa...]
- Khởi Nguyên, anh thử tức giận xem, em lập tức bỏ rơi anh ngay.
Hạ Phong Linh giận dữ nói, Khởi Nguyên trừng mắt nhìn cô, Hạ Phong Linh không những không sợ mà còn trừng lại hắn.
Viên Viên: "..." ký chủ thế này cô treo còn nhanh hơn đấy.
Nhưng ngoài dự đoán là Khởi Nguyên lại ngoan ngoãn trở lại, ấm ức nhìn cô với vẻ mặt oan ức.
Cô làm chuyện có lỗi với hắn, chẳng nhẽ hắn lại không được giận cô sao?
Hạ Phong Linh thấy hắn nhìn mình như vậy thì nạt lại.
- nhìn gì mà nhìn, lúc đó em còn nhỏ đã biết gì đâu mà cứu anh, ba em nói anh bị bệnh cần phải đưa đi chữa trị nên em mới đưa anh cho ông ấy, nếu em mà biết mình đẩy anh vào chỗ chết em còn làm vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.