"Lệnh bà, chúng ta mau đi thôi." Giờ, an nguy của nữ hoàng là quan trọng nhất. Varu dắt ngựa của Tịnh Hề, định đẩy lên phía trước...
"Bình tĩnh nào." Nở nụ cười ngọt ngất ngây con gà tây, mắt hạnh nàng cong cong lại như vành trăng non vậy. Tịnh Hề khẽ cất giọng trấn áp mọi người: "Chúng ta sẽ không thua đâu."
Chết dẫm! Xích Hồng đi đâu rồi chứ??
Bảo bảo triệu hồi nó hơn chục phút, thế mà đến cả cái bóng cũng không thấy đâu!
Hổng lẽ lại đi đú đởn chơi bời?
Không có gì khó nói hết. Ai Cập cổ đại tinh khí dồi dào, tươi mát, thơm ngon, Xích Hồng nhịn đói đã lâu, bèn nhảy ra ngoài. Nằng nặc đòi chủ nhân cho phép nó đi bay để hấp thụ năng lượng thăng cấp.
Tịnh Hề đương nhiên rất vui lòng phất tay đồng ý...
Đi, đi, đi chơi đi.
Cơ mà khi ta gọi có việc gấp, ngươi phải bay về đây cho ta.
Kiếm đen hứng chí dào dạt, run run thân kiếm vâng vâng dạ dạ. Sau đó lắc mình dời đi...
Đi một lần là hơn mấy năm...
Giờ gọi nó còn chẳng thấy về...
Varu trông nữ hoàng tự tin đến vậy. Ngoảnh đầu nhìn sang nhóm vệ binh đang trong cơn yếu thế, cảm thấy thật bất lực...
Lão thị vệ trưởng thấy nữ hoàng vẫn đạm nhiên đứng đó, bộ dạng kiên quyết không muốn bỏ rơi chúng binh sĩ bọn họ. Tâm trạng không khỏi cuống quýt lên...
Lệnh bà...
Ngài không nhất thiết vì chúng thần mà làm như thế đâu...
Một giây lơ đãng trong chiến trận, cái giá phải trả có thể là chính mạng sống của ngươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/1459685/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.