Vào đến trong nhà, Lâm Nghiên Nhi ngay lập tức kéo Trúc Vũ lại bàn ăn. Trên bàn lúc này bày rất nhiều món ăn, hình thức khá đẹp mắt. Anh nhìn vào số thức ăn trên bàn hơi hơi nhíu mày.
Lâm Nghiên Nhi không nhìn thấy cái nhíu mày này của anh. Cô hớn hở chỉ vào bàn đồ ăn rồi nói:
- Thế nào? Hôm nay em đã đích thân xuống bếp để chuẩn bị những món này đấy!
Anh có hơi lãnh đạm nói:
- Nhiều như vậy sẽ không ăn hết.
- Không ăn hết thì đổ cho chó ăn.
Cô nũng nịu nói, hai mắt nhìn anh chằm chằm như thể muốn được khen.
Thế nhưng khiến cô phải thất vọng rồi. Anh bây giờ không phải là Trúc Vũ nguyên bản, sẽ không thích cô, cũng sẽ không vừa mắt mấy hành động này của cô.
Thấy anh không phản ứng gì, khuôn mặt cô hơi cứng đờ. Cô gượng cười một cái sau đó nói:
- Thôi, mau ngồi vào bàn ăn, chúng ta ăn cơm thôi.
Anh hơi khó chịu với những hành động của cô nhưng vẫn ngồi vào bàn ăn. Bỗng nhiên anh nhìn quanh một lúc, rồi quay sang hỏi quản gia:
- Chu Nhan đâu? Em ấy đã ăn gì chưa?
Quản gia kính cẩn nói:
- Chu thiếu vẫn chưa ăn gì, giờ cậu ấy đã lên phòng rồi ạ.
Anh nghe vậy thì hơi không vui, lông mày nhăn lại nói:
- Lên gọi em ấy xuống ăn cơm đi.
Quản gia vâng lời nhanh chóng đi lên trên, hai người trên bàn ăn ngồi yên mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cung-anh-det-mot-cau-chuyen-tinh-trai/2735706/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.