Sau khi Trúc Vũ nói xong, hai người bỗng dưng lại yên lặng. Cậu nhìn anh, anh nhìn cậu cảm giác thật lạ. Cả thế giới đều sống động, nhưng dường như cậu cảm thấy chỉ có anh và cậu mới thật sự sống.
Còn anh, trong lòng anh cũng xuất hiện một suy nghĩ kì lạ, suy nghĩ rằng anh cũng là một người sống chân thật, chứ không phải là trí tuệ nhân tạo. Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này ra, dù có thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ là một trí tuệ nhân tạo mà thôi.
- Ngày mai anh nghỉ.
Anh bỗng dưng nói.
Chu Nhan nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, anh từ khi đến đây đa số thời gian đều phải đến công ty, bỗng nhiên ngày mai lại nghỉ? Tuy thấy lạ nhưng cậu vẫn “ừm” một tiếng đáp lại anh.
- Ngày mai, chúng ta đi công viên chơi nhé.
Anh lại nói tiếp.
Cậu nghe vậy thì càng ngạc nhiên hơn, hai mắt không tự chủ mà mở lớn lên. Đi chơi công viên? Đây là thứ mà trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến. Cậu cảm giác lúc này bỗng nhiên rất háo hức, rất trông đợi.
- Chúng ta thật sự sẽ đi công viên sao?
Để chắc chắn, cậu hỏi lại. Có lẽ vì quá kích động mà khi hỏi cậu bật người dậy, hai tay còn không tự chủ mà ôm lấy cánh tay anh.
Anh thấy cậu như vậy thì có hơi buồn cười, chỉ là đi công viên thôi mà cậu lại kích động đến vậy. Thật giống như trẻ con.
Cậu vẫn còn đang nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cung-anh-det-mot-cau-chuyen-tinh-trai/2735703/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.