Chương trước
Chương sau
Kể từ ngày đó về sau Hoàng Đế như bị trúng tà cứ cách vài ba hôm lại chạy tới cung "Trúc" thăm Mễ Lạc Tranh,ba lần liên tiếp khiến toàn bộ hậu cung âm thầm nổi lên sóng to gió lớn,do dựa hơi Hoàng Đế nên chất lượng cuộc sống hằng ngày thuận gió bay lên từ y phục thức ăn cho tới kẻ hầu người hạ.
Không một ai dám lơ là khinh xuất giống trước kia nữa.
Vì yêu thích đứa con trai nhỏ tuổi lại đặc biệt dính người,không sợ hãi gã này nên Hoàng Đế phá lệ mang tiểu nắm nhỏ trở về Ngự Thư Phòng cùng nhau dùng thiện.Thẩm Uy thân là hồng nhân thân tín được gã ưu ái trọng dụng dĩ nhiên cũng có mặt,vì bệ hạ phân ưu sở ái nên chủ động dành phần gắp chia thức ăn bồi Lục Hoàng Tử dùng bữa.Tận tâm chăm sóc tỉ mĩ khiến Càn Đức nhìn trong lòng càng thêm hổ thẹn,kẻ làm cha như gã xem ra còn không chu đáo bằng một góc Thẩm Uy nữa.
Dù thế nhưng Mễ Lạc Tranh vẫn không bỏ qua  cơ hội lấy lòng Hoàng Đế,trong miệng nhai đầy thịt cua sữa hấp hai má căng phồng,thò tay vào trong ngực áo lấy ra viên kẹo được bọc trong giấy gói dầu đưa cho gã,nở nụ cười tươi mặc thức ăn nhai đầy miệng vẫn thấy đáng yêu khả ái làm sao.
Càn Đức nhìn viên kẹo nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay mà thoáng chốc thất thần,nhớ khi còn nhỏ cũng từng rất thích ăn kẹo nhưng mẫu hậu ngăn cấm không cho,nói thứ đồ ngu xuẩn bẩn thỉu hoàn toàn không phù hợp với thân phận cao qúy của gã.Từng rất mong chờ,từng rất thất vọng khổ sở mãi đến khi lớn cũng chưa bao giờ có thêm một ai tặng gã viên kẹo nào nữa.Thậm chí đến cả chính gã cũng quên bản thân từng yêu thích kẹo đến mức nào,nhưng mãi cho đến hôm nay đứa nhỏ gã từng bỏ mặc không quan tâm ấy lại chính là người khơi dậy ký ức tuổi thơ.
Viên kẹo do nhiệt nên lúc này đã chảy nhựa đường dính nhớp,dù thế nhưng Hoàng Đế vẫn cho vào miệng chậm rãi thưởng thức lại đưa tay ôn nhu xoa đầu Mễ Lạc Tranh,dù không nói nhưng ý cười đong đầy trong mắt minh chứng cho việc gã lúc này đang rất vui.
Tổng quán thái giám đứng bên chờ hầu cẩn thận thu hết việc này vào mắt,thầm nghĩ vị Lục Hoàng Tử này tương lai xem ra sẽ được sủng ái trong thời gian dài,tiểu bé con vẻ ngoài linh lung đáng yêu khiến Hoàng Đế vì cậu mà phá lệ,phải biết toàn bộ hoàng tử công chúa trong hậu cung chưa hề có ai được bệ hạ ưu ái như vậy đâu.
Thẩm Uy nhìn cảnh tượng tương thân tương ái này chẳng hiểu sao trong lòng cảm thấy hơi chua,hài tử thông minh tiếu lệ gia trưởng ai chả thích?là thân cha ruột thịt con trai thông minh hắn dĩ nhiên vui mừng hơn ai hết vì "giống"mình vượt trội.Gần một tháng qua khiến hắn càng thêm kiên định chắc chắn rằng bé con này rất thông minh,qủa không hổ danh là dòng dõi Thẩm gia.1
Hoàng Đế ngươi chẳng phải luôn tự cho mình là bậc sáng thế minh quân sao?nay chỉ vì viên kẹo nhỏ bé đã bị lấy lòng rồi?
Nhưng vì cái gì lại không cho hắn?m*ẹ nó hắn rõ ràng ngồi chình ình một cục ở đây a?1
Mễ Lạc Tranh nào biết trong lòng Thẩm Uy đang tích cực lên án việc cậu bất công phân chia không đều,trái với Hoàng Đế Càn Đức đang vô cùng thoải mái tận hưởng tình thương của con,thì hai vị ngồi cùng bàn ăn với gã kia nơi đáy mắt chứa đầy bi ai trào phúng,phảng phất như thương hại tội nghiệp cho tình cảnh gã lúc này vậy.
- ---------------
Cung "Trúc" của phế qúy phi Bạch thị hiện tại như mặt trời ban trưa,nổi danh ngu xuẩn tiểu kiều bao và đặc biệt rất dễ mềm lòng mặc người ức hiếp,trãi qua hai năm thất sủng kia, vốn đã quen việc ức hiếp chèn ép nàng nay lại thay đổi khiến họ nhất e ngại lo sợ bị nàng trả thù.Mẫu phi "vô dụng" thì thôi cố tình nàng ta  lại sinh ra Lục Hoàng Tử không chịu thua kém,mới 2 tuổi nhưng đã thông minh đạt lễ nhận biết mặt chữ rất được Thánh Thượng đặc cách ưu ái.
Hậu cung bàn tán rất nhiều truyền đến tai Lưu Quan Quan khiến nàng không khỏi suy nghĩ kĩ càng,mẫu phi nó muốn phục sủng là điều không thể sảy ra bởi vì nàng,nhưng đứa nhỏ này nếu cứ được bệ hạ yêu thương trong thời gian dài hiển nhiên không phải việc tốt,sẽ trở thành chướng ngại vật cản bước con nàng trong tương lai.
Nàng nhất định phải nghĩ cách diệt trừ nó càng sớm càng tốt,hoặc ít nhất cũng phải đưa nó đi xa tránh khỏi tầm mắt Hoàng Thượng.
- ---------------
Mặt trời mọc ánh nắng chiếu xuống khiến sương mù chầm chậm tan đi,từng phiến lá cây ngọn cỏ ướt đẫm mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo,nhưng Mễ Lạc Tranh vẫn kiên quyết năn nỉ mẫu phi cho người hầu đi theo mình ra hồ sen ở ngự hoa viên ngắm cảnh.Tại cậu nghe nói ngoại quốc lân bang mới phái sứ giả tiến cống cá quý,con nào con nấy rất to đủ loại màu sắc khởi dậy tâm hồn ăn uống của Mễ Lạc Tranh.
Chậc đống cá cống phẩm đó mà đem đi nướng hay nấu canh đậu hũ thì ngon phải biết.1
Bạch Liên Hoa từ chối không được nhưng vẫn rất lo bởi sự việc sảy ra lần trước,cuối cùng đưa ra quyết định phái hai nô tài và ba cung nữ đi theo hộ tống,tỉ mỉ dặn dò từng chút nhiều đến lổ tai đóng kén mới bằng lòng buông tha.
Có Càn Đức chống lưng ai nào dám khinh khi cậu nữa,trên đường đi gặp nhiều người tất cả đều chủ động hành lễ chào hỏi,nhưng Mễ Lạc Tranh chính là tưởng bở qúa rồi tại đám người hầu nhát gan nào dám động thủ với ao cá của Hoàng Đế.Mặc kệ cậu nói thế nào vẫn như cũ bất động cúi đầu,bản thân thèm ăn muốn tự mình câu nhưng không thể.Bởi tuổi tác hình thể qúa nhỏ nào đủ sức cầm cần dựt kéo khi cá căn câu đâu?lỡ con cá bự túm luôn cậu xuống ao thì sao?
Bữa tiệc đồ nướng cứ thế tan thành mây khói nhưng Mễ Lạc Tranh không cam tâm,canh giờ dậy sớm chạy tới hiện tại cái gì cũng chẳng được thử hỏi có tức không chứ?
"Aiza không chịu đâu người ta muốn ăn cá nướng mà..." cậu tức giận đến nổi mặt nhỏ đỏ bừng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm về phía hồ nước.
Đám người hầu đứng canh nghe cậu nói liền sợ hãi tột độ cảnh giác nhìn ngó xung quanh,chỉ hận không thể xông lên bịt mồm đem cậu về tránh xông hậu hoạn,Lục Hoàng Tử của ta ơi người làm ơn đừng nói bậy bạ gì nữa được không?thèm ăn thì nói ở ngự thiện phòng thiếu gì cá đâu sao cứ phải chấp nhất với đám qùa cống phẩm này chứ?
Ăn vào mất mạng như chơi a!!!
Biết chắc sự này không thành cậu chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc theo họ trở về,tuy nhiên cặp mắt vẫn cứ trân trân nhìn hồ bơi một cách đầy tiếc nuối.
Đợi khi bóng cậu khuất xa thì dáng người cao lớn mặc triều phục mới từ sau núi đá đi ra,khoé môi khẽ cong cười nhạt trong tâm đong đầy mật ngọt nhu hoà,quay sang nhìn tổng quản thái giám phân phó nói "Lập tức sai người bắt hai con diêu ngư dưới hồ lên nướng đem tới cung Trúc cho ta,việc của ngươi là vậy còn bên bệ hạ cứ để ta lo,nhớ kĩ phải nói món này do ngự thiện phòng đặc biệt chuẩn bị cho Lục Hoàng Tử bồi bổ sức khoẻ nghe không?"
Thái giám nào dám từ chối nói không?chỉ là trong lòng thầm nuốt nước bọt trên trán lấm tấm mồ hôi vì kinh hãi,Thừa Tướng của ta ơi cá qúy bệ hạ nuôi đâu phải người muốn là nướng được đâu?
Ra khỏi ngự hoa viên hai người tức khắc trở về dáng vẻ nghiêm túc ban đầu,Thẩm Uy thu vẻ cợt nhã nhìn lão thái giám đang cung kính dẫn đường trước mặt không khỏi thêm khinh Hoàng Đế,bởi vì gã qúa ngu xuẩn,sở dĩ hắn luôn vẹn cả đôi đường không để Hoàng Đế bắt được nhược điểm có hai lý do,thứ nhất vì thông minh cẩn thận đề phòng.Thứ hai là vì có người nội gián mật báo,mà người đấy không ai khác chính là vị đang đi trước mặt đây.
Ai mà nghờ thái giám hầu cận đi theo Hoàng Đế từ nhỏ lại là thân tín tử trung của Thẩm gia đâu?
- ---------------
Hiện tại tiêu chí hàng đầu của Mễ Lạc Tranh chính là thảo lấy Hoàng Đế niềm vui,có Thừa Tướng bên tai thi thoảng thổi gió thêm mắm dặm muối khiến Càn Đức càng thêm yêu thích cậu,long nhan vui mừng phất tay hạ chỉ thưởng nhiều đồ vật sang qúy cho Trúc cung.Dù tới thường xuyên nhưng chưa bao giờ đòi thị tẩm Bạch Liên Hoa,đơn giản chơi đùa dùng bữa với con tới tối khuya mới về.
Bạch Liên Hoa thấy vậy cũng chẳng thèm buồn rầu để ý,bởi nàng chẳng cần gã ban ân sủng phúc phần gì nữa,không cần bằng hữu không ra ngoài dù ai tới kiếm cũng viện cớ mệt trốn ở trong phòng,phúc phần đó ai muốn thì tự tới mà lấy đi.
Trong cuộc chẳng quan nhưng lọt vào mắt người ngoài chính là cậy sủng sinh kiêu bá chiếm thánh thượng.Nàng ta ngốc xuẩn nhưng đổi lại sinh được đứa con biết tranh đua,khả năng cao "mẫu bằng tử qúy"nhờ nó để lấy lại được phi vị cao qúy năm xưa cùng thánh sủng của bệ hạ thì sao?
Dù gì nhan sắc nàng ta cũng đương tuổi xuân thì rực rở loá mắt,biết đâu hai người nối lại tình xưa lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì sao?toàn bộ hậu cung không hẹn trong lúc nhất thời đều đem Bạch Liên Hoa trở lại danh sách kẻ thù cần đề phòng.
Bầu trời về đêm đong đầy sao sáng rực rỡ loá mắt,một tiểu nhục đoàn nương theo ánh trăng bước đi trong đêm,cặp mắt to tròn thao tháo cẩn thận nhìn ngó xung quanh như sợ bị người phát hiện.Cũng may thân nhỏ nên khi nghe tiếng ngự lâm quân tuần tra tức khắc trốn ra sau bụi,theo lí giờ này cậu đã phải ngủ nhưng cả ngày làm đứa trẻ con Mễ Lạc Tranh thật không chịu nổi.Đến tối giả vờ trùm chăn tắt đèn song bắc ghế mở cửa sổ trốn,biết thừa sớm muộn gì cũng bị bắt nhưng thôi kệ,chơi trước tính sau.
Hai chân ngắn ngủn đô thịt đi giày bông trông rất buồn cười,đương lúc ngồi xổm cạnh đình chuẩn bị lấy bánh trong túi ra ăn thì có người tới,tiếng bước chân rầm rộn bước đi trên nền cát sủi phát ra thanh âm,rất nhanh đoàn người đã xuất hiện gần trước mắt Mễ Lạc Tranh.
Ngồi trên kiệu khiêng là một nữ tử ăn vận cung trang khoác hờ,mái tóc búi phi thiên kế cài trâm hoa trang dung tinh mỹ sắc sảo.Cả người lười biếng dựa ghế nhưng lại toát ra vẻ phong tình quyến rũ.
Mễ Lạc Tranh nhìn không khỏi âm thầm líu lưỡi,Hoàng Đế sủng nàng như vậy âu cũng có lý do của nó nha.Nhưng hiện tại cậu không muốn cùng nàng đối mặt vì qúa nhỏ,nên lời dụng trời tối thân nhỏ luồn lách trốn ra sau bàn,đợi đến khi đoàn người đi xa mới dám ló đầu chui ra chạy về.
Nhan sắc vị này so sánh với Bạch Liên Hoa qủa thuộc hai thái cực khác nhau nha,mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.1
- ---------------
Một nam tử dáng người cao lớn đỉnh bạt,mặc hộ giáp đen nhuốm đầy máu tươi đang đua nhau tí tách nhỏ xuống,thậm chí bắn cả lên mặt khiến khí thế toàn thân lại càng trở nên nguy hiểm khó gần.Dù thế vẫn chẳng thể nào lấn át đi vẻ ngoài vô song tuấn mỹ,một vẻ đẹp hoang dại cuồng dã nhưng cũng đầy rầy nguy hiểm.
Y ngồi trên lưng ngựa tay phải cầm bảo đao dính máu,hờ hững nhìn hàng loạt xác *chết vừa bị chém trên nền cỏ kia.Trong mắt không chứa một tia độ ấm duy chỉ sát ý lửa giận gào théo điên cuồng.
Tạ Huyền Diệp năm nay 19 tuổi là nghĩa tử do Tạ lão Tướng Quân nhận nuôi năm xưa,từ nhỏ đã theo gia gia chinh chiến sa trường đã từng chứng kiến tràng cảnh địa ngục máu tươi nhuốm đỏ cả dòng sông,mới bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ khiến y sợ hãi.1
Đứng ở phía xa là đám tướng lĩnh bộ hạ của y,có già lẫn trẻ nhưng hầu hết đều là người nhà thân thiết của nhau,đối với y chính là trung thành tuyệt đối.Hiện tại chứng kiến cảnh y nổi giận lôi đình tàn sát cũng không hề ra tay ngăn cản,thậm chí còn muốn hô hoán ủng hộ.
Bởi người y giết hoàn toàn chính là nội gián phái tới nằm vùng,Tạ Huyền Diệp phát hiện không nói hai lời liền ra tay thích sát toàn bộ,bởi không cần tra hỏi cũng biết là ai làm rồi.Người duy nhất có khả năng im hơi lặng tiếng cài vào nhiều người như vậy,còn ai khác ngoài vị Hoàng Đế bệ hạ kia nữa?
Tướng Quân anh minh thần võ công cao chấn chủ,nhiều năm như vậy xem ra Hoàng Đế đã hết kiên nhẫn muốn ra tay động thủ rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.