Thái y viện bình thường hoang vắng lúc này lại đông ngịt người,hầu như toàn bộ phi tần và hoàng tử công chúa các cung trong thời gian ngắn đều chạy tới đây,bị thương thì không nói gì giả nhân phái người tặng chút đồ bổ sang qúy là được bởi dù sao cũng không thân,nhưng ngọn nguồn việc lần này lại đặc biệt nghiêm trọng.Tam Hoàng Tử của Chiêu Phi đẩy Lục Hoàng Tử của phế qúy phi Bạch Thị bị thương hiện nay thập tử nhất sinh,dù biết rõ đầu đuôi nhưng không một ai dám đứng ra làm chủ,có qủy mới biết Hoàng Đế liệu có niệm tình xưa nghĩa cũ lần nữa "ân sủng"Bạch Thị hay không chứ? Đáng tiếc vị tân sủng mỹ nhân họ Lưu kia nay lại xuất cung về nhà mẹ đẻ,bằng không khả năng cao họ được chứng kiến cảnh tu la tràng rồi! "Bệ Hạ giá đáo!!!!" tiếng kêu vang vọng lanh lãnh của thái giám vang lên phá tan bầu không khí trầm mặc lúc này. Nghe thế chúng phi tần liền vội vàng hành lễ thỉnh an bày ra tư thế mà họ cho là xinh đẹp quyến rũ nhất,bọn nô tài trực tiếp qùy trên mặt đất,chính vì biết chắc Hoàng Đế sẽ tới nên mới cố tình ăn diện một phen mong được Bệ Hạ nhìn trúng ban ân sủng.Ai cũng vậy,riêng các phi tần đã có con lại không vội vàng hấp tấp như thế...chỉ mong hoàng nhi thấy mặt,lấy được Thánh Thượng yêu thích thì tốt rồi. Càn Đức phất tay ra hiệu bình thân rồi cùng thân tín Thẩm Uy tiến vào trong phòng,không khí tràn ngập nồng nặc mùi thảo dược khiến Càn Đức không khỏi nhíu mày.Ngồi ở mép giường là một mỹ nhân dung mạo e lệ xinh đẹp,nàng vừa khóc vừa nắm chặt tay tiểu nhân nhi đang yếu ớt bất tỉnh nằm trên giường gỗ.Lần nữa nhìn thấy Bạch Liên Hoa vị sủng phi mình tình yêu thương khiến Hoàng Đế không khỏi động dung,nàng ấy vẫn thế vẫn dịu dàng xinh đẹp như ngày nào. Nhưng kể từ lúc "chân tướng" việc kia sảy ra gã đã từ từ lãnh đạm xa cách nàng,tạm thời đày vào lãnh cung tránh đầu sóng ngọn gió nhưng hậu cung giai lệ ba ngàn,thiếu người này thì có người kia mỗi người một vẻ,đặc biệt Lưu Quan Quan ôn nhu thiện giải nhân ý mặt ngoài phù dung trên giường lại là yêu tinh hoá thân..cảm giác độc đáo mới mẻ khiến gã dần dần mất đi hứng thú với đám phi tần quy cũ nhàm chán này. Càn Đức nhận thấy bản thân làm vậy chả sai gì cả,giang sơn thiên hạ này là của gã ta thích làm sao thì làm...một phi tần cỏn con thôi mà cần gì phải tuân thủ hứa hẹn chứ?tất nhiên biết rõ việc bổng lộc hằng tháng bị cắt sén nhưng không mấy quan tâm,giá trị đã hết chán rồi vứt bỏ thay mới quy cũ trước nay đã vậy rồi. Trên đường đi đã nghe thái giám kể rõ ngọn ngành,chuyện này xác thực do Càn Dương sai quấy bình thường Chiêu Phi qúa mức nuông chiều nên mới vậy,lo lắng bất an của Bạch Liên Hoa gã hiểu nói không đau lòng lo lắng cũng không phải,nhưng thân là Hoàng Đế con cái giờ cũng nhiều lắm hằng ngày bận rộn lấy đâu ra thời gian chăm bẵm làm quen?tình thương khó tránh bất công nên lần đầu thấy đứa con trai thứ sáu nhỏ tuổi nhất này...nom cảm giác cũng lạ lắm. Thẩm Uy bên cạnh nhìn bộ dáng bình thãn của Hoàng Đế chỉ hận không thể xông lên đánh cho một trận,bất công thiên vị cũng vừa phải thôi chứ,nhìn Liên Hoa đi nàng ấy ốm như vậy là do không có cơm ăn.Một người mẹ nuôi một đứa trẻ lại thêm người hầu,ba người nhưng chỉ phân một tô cháo kèm rau sào nguội lạnh sao đủ no được cơ chứ?nàng ấy vì nhi tử cắn răng nhẫn nhục chịu đựng nhưng Càn Đức ngươi cũng qúa vô tình rồi,Quốc Khố sung túc đầy bồn bát chả lẽ lại túng thiếu nuôi không nổi ba người? Phi tần Hoàng Đế nhưng không có cơm ăn nói ra ai mà tin? Nương nó tên khốn kiếp này nếu như không phải Hoàng Đế hắn đã cầm dao băm thành trăm mảnh rồi,thứ đồ lang tâm cẩu phế!!1 Càn Đức nào biết vị đại thần bản thân tin tưởng nội tâm thật ra lại đang phun trào chửi rủa chính mình,biết nàng bị oan nhưng gã không muốn vì nàng mà khiến bản thân mang danh Hôn Quân xa đoạ đắm chìm tửu sắc,tin tưởng nàng làm người lương thiện nhưng tính cách qúa mức nhu nhược trước thích giờ không.Vật chứng chỉ tội qúa đủ nếu muốn minh oan vẫn là có thể,nhưng gã không làm.Lỗi do chính nàng ngu xuẩn không biết đề phòng kẻ gian mà thôi,Quan Quan nói đúng người như vậy mới không cần tốn thêm thời gian nữa. Chậm rãi tiến tới trước giường nhìn bé con xinh sắn sắc mặt tái nhợt,trên trán băng cao hai mắt dù nhắm ngiền nhưng vẫn đang thấp giọng khóc nấc,Càn Đức trong lòng chợt đau khó chịu bởi dù sao cũng là con mình.Tận mắt chứng kiến bi thương khó tránh tâm sanh ý loạn. Bạch Liên Hoa sớm thấy gã tới nhưng lại cố tình làm lơ,chăm chăm nắm chắc hoảng hốt cầm tay đứa con trai bé bỏng của mình. Mễ Lạc Tranh nắm chắc thời cơ liền giả vờ ra đôi mắt ngập nước,yếu ớt nhìn về phía nàng như không hề biết gã là ai ngẹn ngào nói "Mẫu phi...con...con thật sự là tạp chủng dơ bẩn không ai cần sao ạ?" "Không...không phải đâu...Đường nhi là tâm can bảo bối mẫu phi yêu con còn không hết sao có thể không cần con được?"Bạch Liên Hoa sờ sờ mặt cậu nước mắt rơi lã chã. "Nhưng...rõ ràng Tam hoàng huynh nói con là cẩu tạp chủng...mẫu phi con sợ lắm...lỡ cha cũng giống hoàng huynh ghét bỏ con thì làm sao bây giờ?" "Ai nói trẫm không cần con?"Càn Đức cuối cùng nhịn không nổi lên tiếng ngăn cản,nhìn đứa con nhỏ bé dù đau dù chưa gặp mặt lần nào nhưng vẫn khao khát tình thương,gọi cha một cách thân mật chứng tỏ hằng ngày dạy dổ rất khá,xem ra Liên Hoa không hề sinh tâm nói xấu gã trước mặt con. Thấy gã tới Bạch Liên Hoa không nói một lời đứng dậy lui ra nhường chổ,Càn Đức hạng nam nhân bội tình bạc nghĩa này nàng sớm đã chết tâm rồi. Gã ngồi xuống ân cần nắm tay nhìn lấy bé con,lần đầu được thân mật gọi tiếng cha chưa bao giờ gã cảm thấy bản thân lại có thể gần gũi với con như lúc này,nở nụ cười hoà ái ôn nhu nhẹ giọng hỏi "Từ giờ gọi ta một tiếng phụ hoàng được không?" "...." Này do ông tự nguyện "đổ vỏ" chứ không ai ép nha.1 Kiên nhẫn chờ đợi bé con trả lời nhưng trong lòng lại đang tự trách,con trai không nhận ra cha chẳng phải do lỗi của bản thân gã hay sao? Không để vị này đợi lâu Mễ Lạc Tranh đã bập bẹ mở miệng yếu ớt nói "Phụ...phụ hoàng..." Nghe cậu gọi khiến tim Càn Đức khó có nhu hoà mềm ấm,dịu dàng nâng tay bế lên ôm cậu đặt tựa vào lòng vỗ nhẹ lưng.Đứa trẻ này xa cách hai năm,nhớ nhung thương cha đến vậy gã sao có thể nhẫn tâm khước từ đây?mơ ước của con hãy để trẫm đến thực hiện đi. Hoàng Đế tới khiến đám Thái Y lại càng không dám lơ là khinh xuất,dốc toàn lực bắt mạch kê thuốc bổ thượng hạng muốn bao nhiêu cúc cung tận tụy liền có bấy nhiêu. Càn Đức thở dài sót xa nhìn đứa trẻ vì mệt mỏi mà ngủ gật trên lưng mình,lại nhìn về phía Bạch Liên Hoa đáy lòng không biết làm sao cho phải,nàng ấy cái gì cũng tốt chỉ là qúa mức nhu nhược yếu đuối bảo vệ con cũng làm không song,trách phạt không nỡ vì đâu phải lỗi của nàng.Chân mày cau chặt nhìn thoáng qua Thừa Tướng thân cận muốn hắn vì mình đưa ra đối sách. Thẩm Uy sớm đã nghĩ tới liền tiến lên ghé sát thì thầm vào tai Hoàng Đế,áng chừng vô cùng hợp ý khiến Càn Đức không khỏi gật đầu tán thưởng. Luyến tiếc nhưng vẫn trao trả đứa bé lại cho mẫu phi của nó,đứng dậy đi ra phía ngoài nhìn hàng loạt cung tần phi tử oanh yến,hai tay chắp sau lưng biểu tình nghiêm túc lạnh giọng hỏi "Càn Dương cùng Chiêu Phi đâu?" "Dạ bẩm Hoàng Thượng...chiêu phi nương nương vừa gọi Thái Y tới tẩm cung bắt mạch cho Tam Hoàng Tử...sợ...sợ người bị kinh hách ạ." vị Thái Y trẻ tuổi cẩn thận cúi đầu lên tiếng đáp. ngôn tình hài Nghe đáp án Càn Đức lửa giận thoáng chốc bùng cháy dữ dội,dạy dỗ hài tử không ngoan bao che khiến nó hoành hành ngang ngược gây chuyện thị phi,ức hiếp ấu đệ suýt nữa mất mạng lại còn trốn chui không biết hối cải?? Liên Hoa nhu nhược yếu đuối ít ra vẫn chuyên tâm dạy dở hài tử,tốt gấp trăm lần so với ả ta...hậu cung này xem ra gã phải tích cực chỉnh đốn lại rồi. Đoàn người giải tán trở về nhưng sóng yên biển lặng chưa lâu thì hai đạo thánh chỉ xuất hiện phá tan trật tự hậu cung,chiêu phi thất trách vì đức gia giáo không ngiêm tước lại phi vị giáng xuống làm Tần,Tam Hoàng Tử tính tình ngang ngược không ngoan gây mất thân phận tự mình đóng cửa xám hối hai năm. Nhà ngoại Càn Dương dù sao trong triều thế lực không nhỏ,vuốt mặt nể mũi phạt vậy Càn Đức cho là đủ rồi. Còn đạo thánh chỉ thứ hai là tuy không khôi phục phi vị cho Bạch Liên Hoa nhưng ban cung "Trúc",bổng lộc hàng tháng trở về trước kia,ban thêm sáu nô tì cùng bốn thái giám làm việc nặng thô sử,hai đạo thánh rơi xuốmg chỉ khiến toàn bộ hậu cung không khỏi kinh ngạc sợ hãi vì trước kia dè bĩu chèn ép Bạch Liên Hoa,sợ nàng lần nữa đạt được thánh tâm sẽ trả thù họ. Kẻ làm việc ác trái lương tâm luôn vì chột dạ suy nghĩ qúa nhiều,Bạch Liên Hoa của hiện tại chỉ lo chăm sóc mong con mau khoẻ chứ nào để ý bọn họ chi đâu?hoặc có thì duy chỉ mỗi Hoàng Đế đương kim mà thôi. - --------------- Hôm sau sau khi bãi triều Thẩm Uy liền theo Hoàng Đế trở vào Ngự Thư Phòng,thái giám lui xuống duy chỉ hai người lúc này Thẩm Uy mới thò tay vào trong ngực áo lấy ra quyển sổ bìa xanh,hành lễ cẩn thận đưa nó về phía Hoàng Đế. Càn Đức biết Thẩm Uy luôn hành sự cẩn thận,việc gì không có chứng cứ hắn sẽ không nói,nhưng càng xem thì nội dung trong đó khiến gã không khỏi kinh ngạc cau chặt chân mày,thật không nghờ Tạ Huyền Diệp ở biên cương lại tự ý chiêu binh mãi mã xâm chiếm Thổ Phiên nới rộng lãnh thổ,thậm chí dân chúng sùng bái còn tự mình góp bạc đúc tượng y để tưởng nhớ công lao.Chẳng những thế mà toàn bộ Đại Càn Quốc đâu đâu cũng lưu truyền chuyện của y,danh vọng dân gian thậm chí còn mạnh mẽ vang dội hơn cả Hoàng Đế. Thẩm Uy nhìn bộ dáng gã như vậy liền biết mình thành công rồi,chẳng mong Hoàng Đế có đủ khả năng tiêu diệt ai nhưng chỉ cần gã nảy sinh tâm tư,vô cớ áp bức chèn ép Tạ Huyền Diệp ở biên cương thì tốt rồi.1 Đế vương nghi kị luôn là thứ giết chết trung thần a....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]