Vết thương xác thực không qúa sâu nhưng da cậu vốn trắng nên trông vô cùng nổi bật,xưng đỏ doạ người kinh hãi.Mùi thuốc sát trùng gay mũi khó chịu,quản gia đứng cạnh càng nhìn lại thấy đau lòng,sao phu nhân có thể ra tay tàn độc như vậy chứ? thầm nghĩ trong đầu lát nữa Thiếu Soái trở về phải giải thích rõ ràng mới được.
Nhưng vừa dứt suy nghĩ thì điện thoại trong phòng khách bỗng reo lên,được hồi chuông thì quản gia nhấc máy cẩn thận hỏi,dù sao số này người biết rõ thực không nhiều.
"Xin chào,Tùng Trúc Lâm xin nghe!"
<>
"Vâng,Bạch thiếu vừa mới ăn tối song còn đang ngồi ở phòng khách đây,tôi sẽ chuyển máy qua liền"
Đón lấy điện thoại từ tay quản gia Mễ Lạc Tranh vội vàng điều chỉnh tâm trạng mà nhỏ giọng hờn dỗi "Anh đi đâu thế? sao giờ này còn chưa về nhà nữa?"
<< Giang Bắc bên kia mới nhập một kiện hàng mới rất quan trọng,nên bắt buộc anh phải tự mình đi một chuyến...xin lỗi vì đã quên báo trước với em...em sẽ không giận anh chứ?" khác với ngữ điệu nghiêm túc thường ngày, giọng anh bây giờ lại mang theo cảm giác dè dặt cẩn thận hỏi,giống như rất sợ cậu trách phạt vậy.
Mễ Lạc Tranh cũng không phải là hạng người vô lí chanh chua,chỉ là vừa sảy ra chuyện nên cậu muốn ôm anh làm nũng giải toả ủy khuất mà thôi,nhưng anh không tại thì biết sao bây giờ? nén lại chua sót trong lòng cười tươi lắc đầu nói "Không sao đâu,em hiểu mà,anh nhớ giữ gìn sức khoẻ ăn uống đúng giờ đó biết không?"
"Thời tiết bây giờ lạnh lắm,ngày nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/362182/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.