Ba ngày sau từ lúc trời tờ mờ sáng trong khi mọi người vẫn còn say giấc nồng,thì Mễ Lạc Tranh đã thức từ bao giờ.Ánh đèn cầy bé như hạt đậu rọi sáng cả một góc phòng,cậu yên vị trên ghế bàn tay cầm kim đều đặn tỉ mỉ xuyên qua cái túi nhỏ,là một cái túi thơm bằng vải lụa đen,hoạ tiết thêu là con rắn nhỏ có sừng.Không phải cực kì đẹp mắt nhưng bù lại rất dụng tâm,mang theo bên hông cũng tạo nên một phen ý vị riêng biệt.
Hoàn thành song mũi kim cuối cùng thì trời cũng đã sáng,cho hoa khô và một ít bột long não vào rồi cất gọn vào chiếc hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn.
Phần tâm ý này chàng nhất định phải nhận đó.
"Công tử lão gia tử hỏi người có muốn vào cung tham dự yến tiệc trưa nay không?" Một nha hoàn khác trong phủ gõ cửa nhỏ giọng hỏi
Mễ Lạc Tranh soi gương chỉnh phần tóc hơi ướt,cười tươi đáp "Đi chứ,bẩm báo với người ta chuẩn bị chút sẽ tới ngay"
"Nô tì hiểu rồi"
Cung yến,à không ,nói chính xác hơn là yến tiệc chào mừng Nhiếp chính minh vương khởi giá hoàn triều,còn nhớ ngày đầu tiên công bố toàn bộ triều đình văn võ bá quan và dân chúng kinh thành đã khiếp sợ đến mức nào, không phải chỉ riêng một người mất tích,mà là cùng với hơn 80 vạn đại quân đó!!
Mấy trăm nghìn người suốt 15 năm qua đã cư trú nơi nào? sao bây giờ mới chịu trở về? bản tính tò mò trỗi dậy khiến họ cực kì trông mong yến tiệc ba ngày sau,xem thử vị Vương gia trong truyện xưa này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/362140/chuong-82.html