Mọi người đếm lại phí sinh hoạt cũng chẳng còn bao nhiêu,bữa nào cũng ăn thịt như vậy chắc không chịu được mấy ngày.Hơn nữa chiều nay còn phải đãi khách nên xác định là tốn kém rồi.
Mễ Lạc Tranh ra ngoài vườn rau dạo một vòng và xem lại đồ ăn trong tủ lạnh,quay qua hỏi đạo diễn "Chú ơi ,khách mời có yêu cầu gì về thức ăn không ạ?"
"Tùy tiện mà làm,miễn sao đừng để bị điểm thấp là được"
Cậu ngĩ thầm một hồi "Hay là chúng ta làm lẩu cá hai ngăn đi mọi người,vừa ngọt vừa cay.Rau nhúng và gia vị có sẵn ở nhà rồi,cá thì mượn lưới nhà bác hàng xóm bắt ở con sông gần giữa thôn ấy,song ra chợ mua một khúc sương ống heo với bún là được"
Mọi người sôi nổi tán đồng.
Mễ Lạc Tranh lại nói "Chúng ta cứ ăn ở không rồi chương trình còn bắt mời khách như này, thì tiền phí sài không tới một tháng đâu."
"Vậy thì làm sao bây giờ" Du Châu Châu hoang mang hỏi
"Phải đi làm kiếm thêm tiền thôi chứ sao nữa?" Phan Vỹ Bá khoanh tay tiếp lời cô.
"Đúng là phải kiếm tiền, nhưng mọi người trừ hiệu ứng ngôi sao ra thì còn tài lẽ gì không?" Cậu đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng.
"Không biết gì hết trơn á,nhảy múa thì ở nơi này lại không sài được" Phan Vỹ Bá vẻ mặt khó sử nói
"Em thì ngoại trừ diễn xuất ra cũng không có tài lẽ gì" Du Châu Châu lên tiếng nói.
Những người còn lại cũng thế,Mễ Lạc Tranh lại lần nữa rơi vào trầm tư"Cách này không được,cách kia không song.Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/362080/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.