Chương trước
Chương sau
Với sự xuất hiện của Lãnh Tử Nguyệt, rất nhanh Hiên Viên quốc đã đội quân toàn thắng
Lãnh Tử Nguyệt để Thượng Quan Dật ở lại thu dọn tàn cục, mình thì cùng con trai đi về tắm rửa nghỉ ngơi
Bên trong căn phòng tắm hơi nóng lượn lờ, Thượng Quan Dực dùng đôi tay nhỏ xíu, cầm chiếc khăn cẩn thận giúp Lãnh Tử Nguyệt kì cọ, làm đến thập phần nghiêm túc
Lãnh Tử Nguyệt thoải mái tựa vào bồn tắm hưởng thụ, như nghĩ đến gì đó, nàng đột nhiên hỏi:
" Dực nhi, con muốn làm hoàng đế không? "
Thượng Quan Dực chăm chú chà lau mái tóc dài của mẹ mình, ngay lập tức trả lời: " Không muốn "
Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười: " Vậy cùng ta rời khỏi đây đi, chúng ta cùng nhau du ngoạn tứ phương "
Thượng Quan Dực dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn nàng: " Nương đi đâu, ta đi đấy "
Giọng nói còn non nớt nhưng kiên định, chọc cười Lãnh Tử Nguyệt, nàng vươn tay nhấc Thượng Quan Dực lên, thả vào trong bồn tắm
" Vậy đợi đến khi Thượng Quan Kỳ đánh thắng Huyền Ly quốc, chúng ta liền rời đi "
Thượng Quan Dực: " Được, nghe nương "
Ba ngày sau, tin tức Thượng Quan Kỳ thắng trận đầu tiên truyền về tới kinh thành, dân chúng Hiên Viên liền mở tiệc ăn mừng, nhà nhà vui vẻ
Nhưng không khí bên đội quân Thượng Quan Kỳ ở chiến trường lại không phải như vậy, bọn họ mới dành lại được một thành trì, vẫn còn bốn cái nữa chưa lấy về được
Lần này bên Huyền Ly quốc không có sự trợ giúp của Đoan Mộc Dung, bên bọn họ mới có thể dễ dàng đánh thắng trận này, còn những lần sau thì chưa chắc
Thật ra thì Thượng Quan Kỳ hắn cũng chưa chứng kiến qua cảnh tượng Đoan Mộc Dung dùng tiêu thôi miên một đội quân lần nào, nhưng nhìn đến điều đó để lại bóng ma tâm lý cho những binh lính kia, như vậy cũng đủ cho tâm hắn càng thêm cẩn trọng lo lắng
Rốt cuộc trận chiến thứ hai cũng bùng nổ, Thượng Quan Kỳ cảnh giác tìm kiếm bóng hình Đoan Mộc Dung, nhưng kì lạ là từ đầu đến cuối trận nàng cũng đều không xuất hiện
Lại một trận toàn thắng
Thượng Quan Kỳ ngồi trong lều trại suy tư, không biết thế nào lại nghĩ đến Lãnh Tử Nguyệt, không biết bây giờ nàng đang làm gì nhỉ...
Hai tháng sau, Thượng Quan Kỳ dẫn binh trở về, thành trì đã được thu lại toàn bộ, còn chiếm được hai cái của đối phương, đây chính là điềm báo may mắn cho Hiên Viên quốc
Chỉ là từ đầu tới cuối, Đoan Mộc Dung cũng chưa hề xuất hiện dù chỉ một lần, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến Thượng Quan Kỳ, hắn hiện tại tâm trạng đang rất tốt, vì mấy ngày nữa là có thể về đến hoàng cung rồi
Lãnh Tử Nguyệt hiện tại cũng không nhàn nhã gì, nàng đang cùng con trai trọn y phục để tối ngày mai tiến hành tẩu thoát khỏi hoàng cung
Hạ Nhi cũng bận rộn mà sắp xếp hành lý cho ba người bọn họ
Đang chọn đồ, bỗng Thượng Quan Dực ngừng động tác trên tay lại
" Nương, ta muốn đi từ biệt hoàng thúc "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn nhìn bộ y phục màu lam nhạt trên tay, hài lòng gật đầu
" Muốn thì đi thôi "
Thượng Quan Dực ánh mắt sáng lên: " Vậy được, ngày mai con sẽ đi gặp thúc ấy "
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng Thượng Quan Dực đã ra khỏi cửa, bé muốn dành cả ngày hôm nay để chơi cùng hoàng thúc
Đang chuẩn bị chạy đi, Thượng Quan Dực đã bị Lãnh Tử Nguyệt gọi lại, sau đó bị nhét hai quyển sách vào trong ngực
" Sau khi cùng hoàng thúc ngươi chia tay thì đưa cái này cho hắn, bảo hắn đưa nó cho Thượng Quan Kỳ "
Thượng Quan Dực gật đầu chạy đi
Đến chính điện, Thượng Quan Dật đang cùng mấy người khác thảo luận gì đó, Thượng Quan Dực không có tới làm phiền mà đứng ở một bên chờ đợi
Người vừa mới đi, thân ảnh bé nhỏ đã lao đến ôm chầm lấy Thượng Quan Dật
Thượng Quan Dật mỉm cười: " Sao vậy, lại muốn làm chuyện xấu gì sao? "
Lại nói Thượng Quan Dực hay đi gây chuyện cũng là do Thượng Quan Dật dạy hư, hắn toàn nói với nhóc con mấy cái chuyện kì quái, rồi hai thúc cháu cùng kết đồng minh đi gây chuyện, quả thật là làm Thượng Quan Kỳ đau đầu
Hôm nay thấy nhóc con này mới sáng sớm đã chạy đến tìm mình, Thượng Quan Dật nghĩ chắc bé lại nghĩ đến cái chủ ý xấu xa gì
Nhưng ngoài ý muốn là, nhóc con này chỉ muốn cũng hắn ra ngoài thành chơi
Nghĩ đến mấy ngày nay đã đủ mệt, hắn cũng muốn thả lỏng tâm tình nên ngay lập tức đồng ý
Vậy là một lớn một nhỏ liền bí mật ra khỏi cung, cả hai đi dạo chỗ này, đi ăn chỗ kia, mua một đống đồ chơi cho tiểu hài tử, đến khi trời sắp tối mới thản nhiên từ từ đi về
Thượng Quan Dực đưa ra hai quyển sách: " Nương bảo đưa nó cho Thượng Quan Kỳ "
Thượng Quan Dật nhận lấy, gõ nhẹ lên đầu bé: " Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không được gọi cả họ tên huynh ấy ra, ngươi phải gọi phụ hoàng "
Thượng Quan Dực bĩu môi nói nhỏ: " Mới không có phải "
Thượng Quan Dật không có nghe rõ: " Ngươi nói cái gì? "
" Không có "
Từ biệt xong, Thượng Quan Dực đi được mấy bước bỗng quay đầu lại, không đầu không đuôi nói ra hai từ
" Lãnh Dực "
Thượng Quan Dật không hiểu: " Hả?! "
Thượng Quan Dực nhe răng mỉm cười
" Ta tên Lãnh Dực "
Họ Lãnh chứ không phải Thượng Quan, bé cùng người nam nhân cao cao tại thượng kia vốn không có liên quan gì đến nhau, tất cả mọi chuyện, bé đã sớm biết
Chưa để Thượng Quan Dật phản ứng, Lãnh Dực đã nhanh chóng chạy đi, để lại một bóng lưng nhỏ bé cho Thượng Quan Dật
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.