Lãnh Tử Nguyệt sau khi rời khỏi liền nhanh chóng phi thân vào rừng, tính toán có lẽ hiện giờ quân Huyền Ly quốc đã đến được hoàng thành rồi, giờ có phi ngựa đến cũng không còn kịp nữa
Lãnh Tử Nguyệt nhíu mày, đột nhiên nhớ đến gì đó, bàn tay thò vào vạt áo, lục tìm ra được một chiếc cung linh, từng chiếc chuông nhỏ vang lên những tiếng kêu thanh thúy
Lãnh Tử Nguyệt lắc nhẹ một cái, không lâu sau từ nó liền phát ra tiếng nói non nớt của nam hài tử
" Nương, là nương sao? "
Lúc này chân mày đang nhăn chặt của Lãnh Tử Nguyệt mới dãn ra, thanh âm cũng nhẹ hẳn xuống
" Ừ, ta đây "
Thượng Quan Dực a một tiếng, cách một cái cung linh nhưng cũng không che lấp được thanh âm vui sướng của bé
" Nương, giờ người đang ở đâu, có bị thương không? "
Lãnh Tử Nguyệt nhẹ nhàng nói: " Ta rất ổn, bên con thì sao, thế nào rồi "
Nghe thấy nàng không có chuyện gì, bên kia Thượng Quan Dực cùng Hạ Nhi mới thở phào một hơi, Hạ Nhi trả lời:
" Huyền Ly quốc âm mưu bất ngờ tấn công vào hoàng thành, nhưng nửa đường bị bọn ta phát hiện, kịp thời báo cho Dật Vương chuẩn bị trước, hiện giờ hai bên quân đang đánh chiến lẫn nhau "
Bỏ qua chi tiết vì sao hai người lại phát hiện ra, Lãnh Tử Nguyệt hỏi
" Quân địch có bao nhiêu người? "
Hạ Nhi: " Hơn mười vạn, gấp đôi quân ta "
Lãnh Tử Nguyệt trầm mặc nghĩ nghĩ, sau đó mới nhớ đến món đồ mình đã bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-con-duong-cong-luoc-nam-than/1197332/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.