Chương trước
Chương sau
Tâm Thượng Quan Kỳ trầm xuống, tầm mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đoan Mộc Dung
" Nhất thiết phải làm đến mức đó sao? "
Đoan Mộc Dung gật đầu: " Cái gì nên làm đã làm, không nên làm cũng đã xong, giờ có hối hận cũng không thay đổi được gì nữa "
Nàng lại nhìn Lãnh Tử Nguyệt, chỉ thấy đầu mày nữ tử đang nhíu chặt lại, như biết được suy nghĩ trong lòng người ấy, Đoan Mộc Dung nói
" Ta đã cảnh cáo bọn họ rồi, sẽ không thương tổn Dực nhi đâu, dù sao ta cũng khá thích thằng bé "
Lãnh Tử Nguyệt thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, chuyển sang nhìn Đoan Mộc Dung, trước khi rời đi bỏ lại một câu
" Tốt nhất là thế, nếu con trai ta mà có tổn thương gì, ta sẽ diệt sạch Huyền Ly quốc các ngươi "
Nghe lời nàng nói, không chỉ Đoan Mộc Dung ngây ra mà những người khác cũng cảm thấy sững sờ, thầm nghĩ không biết cái nữ tử tay trói gà không chặt này lấy dũng khí đó từ đâu ra
Đoan Mộc Dung sau khi phản ứng lại lại chỉ cười cười, chăm chú nhìn Lãnh Tử Nguyệt cho đến khi bóng lưng bạch y của nàng hoàn toàn biến mất mới thu hồi tầm mắt
Cúi đầu nhìn xuống những mảnh tiêu vỡ dưới nền đất, trong mắt thoáng qua tia mất mát, Đoan Mộc Dung nhặt từng mảnh nhỏ lên, bỏ vào một cái túi đựng cẩn thận, ra hiệu cho đội quân phía sau bắt đầu tấn công, sau đó một mình rời khỏi nơi trận chiến hỗn loạn
Sau khi Thượng Quan Dực cùng Hạ Nhi rời khỏi hoàng cung liền một đường cưỡi ngựa chạy về phía đội quân Hiên Viên quốc vừa đi
Nhưng vì Thượng Quan Dực còn nhỏ tuổi, Hạ Nhi không dám cho ngựa chạy quá nhanh, vậy nên khi đội quân Lãnh Tử Nguyệt đã đến nơi, hai người họ mới đi được một nửa đoạn đường
Buổi tối đêm thứ năm, sau khi dỗ Thượng Quan Dực ngủ xong, Hạ Nhi liền ngồi bên cạnh canh trừng, đúng lúc này liền nghe được không xa có tiếng cười nói của rất nhiều người, nàng nhíu mày, đứng dậy dò xét
Sau khi thấy được đám người phía trước, tầm mắt Hạ Nhi không tự chủ được mở lớn, vì trời đã tối nên nàng không thấy rõ được số lượng người là bao nhiêu, nhưng là rất rất nhiều, mà quân phục họ đang mặc lại chính là của Huyền Ly quốc
Cố dằn lại nhịp tim đang đập nhanh của mình, Hạ Nhi nín thở nghe xem những người này đang nói gì
Không đến một lát, từ lời nói của những tên này, nàng đã hiểu được chuyện gì đang sảy ra, Hạ Nhi vừa quay đầu lại, một bóng dáng bé nhỏ không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh mình
Hạ Nhi giật mình, mà Thượng Quan Dực lại hướng nàng làm động tác"suỵt", sau đó hơi mỉm cười
Hạ Nhi gật gật đầu, sau đó hai người từ từ lui về phía sau, nhanh chóng cách xa nới đóng quân tạm thời của Huyền Ly quốc
Trong đêm đó, cả hai phóng ngựa quay ngược lại chạy về kinh thành
" Tiểu điện hạ, người còn chịu được không? "
Ánh mắt Hạ Nhi tràn đầy lo lắng nhìn nam hài trước ngực mình, lo sợ vì ngựa chạy quá nhanh mà bé cảm thấy không thoải mái
Thượng Quan Dực mím môi lắc đầu, cho dù hiện tại bé còn nhỏ, nhưng từ trước đến giờ bị cách giáo dục kì lạ của Lãnh Tử Nguyệt dạy dỗ mà trở nên hiểu chuyện rất nhanh
Bé biết tình trạng hiện tại rất nguy cấp, không có thời gian để ý những chuyện khác nên mấy cái khó chịu này bé vẫn còn có thể chịu đựng được
Thế nên ba ngày sau, hai người đã có mặt tại hoàng cung
Vốn tính cách Thượng Quan Dực từ xưa đến nay luôn tùy hứng gây chuyện khắp nơi, lại được Lãnh Tử Nguyệt đằng sau chống lưng, cho nên chưa có nơi nào mà bé chưa từng đến
Vừa vào hoàng cung, Thượng Quan Dực liền dẫn theo Hạ Nhi đi đến chính điện gặp mặt Thượng Quan Dật, không đợi người khác thông báo đã lao thẳng vào
Thượng Quan Dật vốn đang đau đầu xử lý đống công việc mấy ngày nay chưa xong, đột nhiên thấy Thượng Quan Dực chạy tới, bé con chân ngắn lùn lùn trông rất đáng yêu, đang lao nhanh về phía hắn
Thượng Quan Dật nhíu mày mỉm cười, đưa tay ra đỡ bé: " Dực nhi, mấy ngày nay con lại chạy đi đâu chơi rồi, hoàng thúc đến tìm mà không thấy con đâu "
Vì trước đây cũng không ít lần Thượng Quan Dực tự nhiên biến mất tăm, sau đó mấy ngày sau lại xuất hiện, nên mọi người dần cũng thành thói quen, cuối cùng ai cũng đành bất đắc dĩ mặc kệ
Nhưng lần này lại khác, vẻ mặt Thượng Quan Dực có chút trắng bệch lại tràn đầy lo lắng, Hạ Nhi chạy theo phía sau cũng cùng vẻ mặt như vậy
Hạ Nhi bình ổn lại hô hấp vì chạy nhanh có chút gấp gáp của mình, sau đó kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Thượng Quan Dật nghe
Mi tâm Thượng Quan Dật khẽ nhăn lại, nhìn có vẻ như mọi việc ngày càng trở nên trầm trọng
" Mọi chuyện là thật sao? "
Hạ Nhi nghiêm túc gật đầu, Thượng Quan Dực cũng phụ họa theo
" Hoàng thúc, là thật đó, con cũng nghe thấy, mấy người đó nói muốn nhân cơ hội hoàng thành đang có ít quân lính mà phục kích diệt trừ Hiên Viên quốc chúng ta "
Thượng Quan Dật cúi đầu nhìn đứa cháu của mình, khẽ xoa đầu trấn an thằng bé, sau đó đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài, triệu tập những người khác đến cùng tìm cách giải quyết
Thượng Quan Dực mím môi kéo kéo góc áo Hạ Nhi: " Ngươi nói xem, nương sẽ không bị làm sao chứ "
Hạ Nhi mỉm cười xoa xoa đầu bé: " Sẽ không sao đâu, chủ tử rất lợi hại "
Thượng Quan Dực gật gật đầu
Sau khi cùng những người khác thảo luận bàn bạc xong phương pháp ứng đối, Thượng Quan Dật cho người đóng chặt cửa thành, di tản người dân, sau đó cho quân đến gần mai phục
Vì hầu hết toàn bộ quân Hiên Viên quốc đã cùng Thượng Quan Kỳ đi đến biên quan, nên số lượng quân đội còn lại trong kinh thành cũng chỉ còn chưa đến năm vạn quân
Tình hình có chút không mấy khả thi, Thượng Quan Dật đứng trên tường thành lâm vào suy nghĩ của chính mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.