Ba ngày rất nhanh qua đi, Lãnh Tử Nguyệt vẫn luôn ở trong phòng, người nào đến cũng không gặp, lấy cớ là tu luyện
Mãi đến hôm rời đi, mọi người đã chuẩn bị xong hết, đứng ở một bên chờ thì anh mới chậm rì rì đi tới
" Tử Nguyệt, con sao vậy? "
Tưởng Nhu đến gần phát hiện sắc mặt anh rất kém, ánh mắt có chút mệt mỏi liền lo lắng
Lãnh Tử Nguyệt xua tay mỉm cười với bà
" Không sao, chỉ là có chút khó chịu, muốn đi nằm một lát "
Tưởng Nhu gật đầu: " Vậy mau đi đi, có chuyện gì thì nhớ gọi mẹ "
Lãnh Tử Nguyệt vỗ nhẹ vai bà trấn an, rồi đi đến chiếc xe đằng trước nghỉ ngơi
Lãnh Nhược Hy đứng từ xa nhìn anh, nghĩ nghĩ một lúc vẫn là đi đến
" Anh không khỏe sao? "
Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp mắt gật đầu: " Dậy thật sớm, anh buồn ngủ quá "
"......"
Lãnh Nhược Hy đỡ trán, bất đắc dĩ xua tay với anh
" Vậy anh cứ ngủ đi, nếu có chuyện em sẽ gọi "
Lãnh Tử Nguyệt mím môi nhìn cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bổ nhào tới, ôm người thật chặt
Lãnh Nhược Hy sửng sốt: "...anh hai? "
Lãnh Tử Nguyệt không trả lời cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thiếu nữ, không bao lâu liền buông ra
" Đột nhiên muốn ôm em một cái "
Lãnh Nhược Hy lấy lại tinh thần nhướng mày: " Thật không? "
" Ừm,... tính mạng của mọi người đành nhờ em rồi "
Nghe câu nói của anh, Lãnh Nhược Hy mặc dù nghi hoặc nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-con-duong-cong-luoc-nam-than/1197303/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.