Chương trước
Chương sau
Nếu như trước khi đến thể giới này cô luôn có tâm thế không ở lại quá lâu. Chơi chán sẽ quậy nát rồi rời đi nhưng

Thầm Miên cũng đâu ngờ được tương lai mình bị vả mặt nhanh như vậy.

Thế giời này có người mà cô muốn. Vậy nên cô phải ở lại đây lâu một chút. Mà muốn ở lại thật lâu thì cô phải làm tốt việc của mình là duy trì thế giới này.

Sau khi đưa A Nhược Lan đến Dưỡng Tâm Điện cô liền phân phó cho tổng quản thái giám đưa cô ấy đến cung điện mà bản thân đã chuẩn bị sẵn.

Vu Cận nhìn thấy hoàng để mê mẩn một nữ nhân liền nhắc nhở.

"Đó là biểu muội của ngươi."

"Thì sao?" Thẩm Miên dựa vào long ỷ thong dong hỏi.

A Nhược Lan thật sự là biểu muội của Thương Hoằng Vĩnh đó nhưng tính đi tính lại thì cách nhau tận mấy đời. Họ hàng xa lắc xa lơ, còn nói về cái thời này không phải huynh đệ tỷ muội gì cũng cưới nhau được chỉ cần gìn giữ huyết thống đế vương thôi sao.

"Ngươi cầm thú." Vu Cận phất tay áo mà mắng một câu. Bộ dạng của hắn làm gì giống thừa tướng đang nói chuyện với hoàng để cơ chứ.

"Trắm mặc kệ. Trong hai tháng ngươi phải cho người xây dựng Gác Tinh Lầu cho trẫm. Không xong thì chiếc ghế vừa thô vừa cứng này ngươi tự ngồi đi." Thẩm Miên trực tiếp uy hiếp Vu Cận. Cô biết hắn hiện tại không thể ngồi vào chiếc ghế này, càng không thể giết cô nên cô mới vui sướng như vậy mà uy hiếp hắn.

"Ngươi có biết xây dựng Gác Tinh Lầu tốn bao nhiêu tiền của và nhân lực không? Đất nước còn đang chiến tranh, dân chúng còn..."

Vu Cận còn chưa nói hết câu đã bị Thẩm Miên cắt ngang.



"Trẫm không quan tâm. Đừng nói với trẫm mấy cái thứ đó. Nhức đầu lắm." Thẩm Miên cười cười. Bộ dạng của cô vô cùng ngang ngược. Mỗi lời nói thốt ra liền khiến Vu Cận muốn bóp chết cô.

"Ngươi chỉ nói cho trẫm biết có xây hay không thôi?"

Vu Cận tất nhiên không đồng ý. Hắn nhìu mày nhìn chằm chằm vào cái người to gan ngồi trên long ủy thốt ra những lời cuồng ngôn đó. Vì một nữ nhân xây Gác Tinh Lầu, tên hoàng đế này gan cũng thật lớn. Xem thừa tướng như hắn là gì chứ.

"Hai con mắt ngươi sắp rớt ra ngoài rồi." Thẩm Miên thấy bộ dạng tức muốn giết người của Vu Cận liền không trêu chọc hắn nữa.

"Ngày mai ngươi tìm người vẽ bản đồ đi."

"'Làm gì?" Hết xây Gác Tinh Lầu, giờ đến tìm người vẽ bản đồ. Có phải tên hoàng đế bù nhìn này phát điên rồi không.

"Vẽ lại bản đồ Hạ quốc, trẩm muốn thêm lãnh thổ của Dạ quốc vào. Bây giờ vẽ dần đi, hai tháng nữa sẽ dùng tới."

"Ngươi bị ảo tưởng sao?" Vu Cận nhếch mép. Việc hai nước đấu đá nhau cả chục năm không có hồi kết. Thương Hoằng Vĩnh muốn tự tay kết thúc nó sao. Đúng là mơ tưởng.

"Trẫm chỉ nói sự thật." Đột nhiên Thẩm Miên nghiêm mặt. Bộ dạng cà lơ phất phơ khi nãy của cô một chút cũng không còn mà thay vào đó là một loại khí chất mà không ai trong thiện hạ có thể có được. Khí chất đó làm cho Vu Cận đứng đối diện phải bất giác cúi đầu. Loại khí chất đó chính là khí chất để vương.

Vu Cận đột nhiên im lặng. Mặc dù Thương Hoằng Vĩnh chỉ đang nói chuyện viễn vông nhưng hắn lại bất giác muốn tin vào câu nói đó.

Nếu như Thương Hoằng Vĩnh có thể đưa Dạ quốc xác nhập vào Hạ quốc hắn có phải quỳ xưng thần hắn cũng cam lòng. Khi đó Thương Hoằng Vĩnh có muốn một trăm cái Gác Tinh Lầu cũng không ai có thể phản đối.

Thầm Miên không hề nói dối. Một khi cô muốn thì không chuyện gì là không thể.



Một buổi sáng thượng triều hoàn toàn khác mọi khi, khiến cho bá quan văn võ người này nhìn người kia ai nấy đều khiếp sợ.

Hoàng đế bù nhìn vậy mà đứng ra bắt đầu chỉ huy trận chiến với Dạ quốc. Cô còn muốn đích thân ra trận.

Việc này chưa hề nói trước với Vu Cận nên khi nghe đến hắn là người phản đối đầu tiên. Hoàng đế là người đứng đầu một nước, lỡ ra trận có mệnh hệ gì đất nước sẽ như rắn mất đầu, lòng dân sẽ không yên.

Thẩm Miên nhíu mày. Cô từ từ bước xuống chỗ bá quan rồi nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo ngoài của long bào đầy vướng víu đưa cho tổng quản thái giám bên cạnh.

"Ai phản đối thì đấu với trẫm một trận. Nếu thua trẫm sẽ rút lại lời nói vừa rồi."

Ứng Thừa Tướng đang theo dõi ở bên cạnh liền bĩu môi. Ai mà thắng nổi ký chủ cơ chứ. Đây rõ ràng là lời thách thức đã có sẵn kết quả.

Kết quả chính là hàng loạt quan võ trong triều đều bị Thẩm Miên đánh đến kêu cha gọi mẹ. Không khác dự đoán của Ứng Thừa Tướng một chút nào.

Vu Cận thấy vậy liền nhíu mày. Từ bao giờ Thương Hoằng Vĩnh lại mạnh đến mức đó. Những vị quan võ kia vào được tới trong này vốn không phải bức bình phong mà nói đánh là có thể đánh đến như vậy. Nói không chừng hiện tại hắn còn không phải là đối thủ của Thương Hoằng Vĩnh.

Thầm Miên phủi phủi tay áo nhìn mấy lão già nằm trên sàn liền nhếch mép khinh bỉ.

"Các người chỉ có vậy?"

Xong liền quay sang Vu Cận với bộ dạng vô cùng gợn đòn hỏi.

"Thừa tướng, khanh có muốn đánh với trẩm không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.