Phong Ngư Cầm nhìn người trên đất chỉ có thể dùng hết sức bình sinh rồi kéo đi phòng y tế.
Nước xa không cứu được lửa gần, hiện tại đây chính là tác dụng của phòng y tế trường.
Người trực phòng y tế là một ông chú già ốm tông ốm teo y như thiếu dinh dưỡng, ông ta nhìn cô gái được cõng vào cũng không ngạc nhiên lắm. Khách quen cả mà.
Trong trường này ấy à, nhà càng có quyền lực càng không ai dám đụng tới còn như cô bé này thì chẳng khác nào trò vui cho lũ hư hỏng đó.
Chỉ có đều bình thường sau khi bị hành hạ xong cô bé này sẽ tự lết đến đây còn hôm nay lại được một nữ sinh lớp mười hai đưa tới. Xem ra, trong trường cũng không phải chỉ có những kẻ vô lương tâm kia. Ít nhất còn có một người thấy người hoạn nạn mà ra tay tương trợ.
"Chú giúp cháu." Phong Ngư Cầm móc trong túi ra mấy tờ tiền mệnh giá một trăm đưa vào tay bác sĩ trực ca, miệng nở nụ cười vô cùng hòa nhã chứng tỏ việc này không phải mới làm một hai lần. Ai bảo cô thích đi dọn tàn cuộc của người khác như vậy chứ. Nếu nhà cô không có tiền chắc đã sớm tán gia bại sản rồi.
Lão bác sĩ nhìn mấy tờ tiền trong tay liền không biết nói gì. Con nhóc này là có ý gì chứ. Muốn ông chăm sóc cô bé nằm kia hay đang muốn ông xử lí trong im lặng.
"Nhóc con, muốn gì? Khinh tôi không có tiền sao?" Cái bọn phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chiem-doat-nu-chinh/2944229/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.