Bọn họ chưa kịp ổn định tinh thần đã nghe cái kẻ muốn ăn đòn kia nói tiếp bằng giọng vô cùng tự sướng.
"May cho các người ta đến đây không mang theo địch ý, nếu không các người đã sớm đi gặp tổ tiên rồi... Vậy nên, các người hãy biết ơn ta đi."
Mọi người: "..."
Lục Bảo Châu nhìn chăm chăm vào kẻ đã gây họa còn ung dung tự sướng, không sợ trời sợ đất không hiểu sao có thứ gì đó len lỏi trong cô. Trái tim và lý trí nói cho cô biết vị đại thiếu gia Tề gia Tề Lục Hề này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Cô nhớ rất rõ tối hôm ở thanh lâu vị này đứng trước Tề Bắc Thần cả ánh mắt sợ hãi cũng không có. Ngược lại còn dùng khí thế của mình áp đảo cả cha mình, tự bản thân vang rộng đôi cánh nói cho cả Đài Xuyên biết Tề Lục Hề không phải loại có thể đụng vào. Vị đại thiếu gia này cho cô cảm giác còn đáng sợ hơn cả Tề Bắc Thần, cho dù đang cười rất tươi nhưng không khác gì nụ cười của chốn địa ngục. Phải nói, con người đã trải qua những gì mới có thể như vậy. Hay vốn từ đầu sinh ra đã thuộc dạng máu lạnh rồi.
Thẩm Miên: "..." Sao cô cứ thấy nữ chính nhìn cô với ánh mắt càng ngày càng nóng vậy. Làm cô sợ nha. Hay cô nên móc quách con mắt cô ta cho chó ăn đi cho đỡ sợ nhỉ.
Ưng Thừa Tướng: "..." Bây giờ nó đã hiểu tại sao Thẩm Miên ế. Một kẻ không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chiem-doat-nu-chinh/2943954/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.