Xe của Trần Bưu từ bên cạnh lướt qua, mang theo một dải tro bụi.
Tô Lê lệch đầu, mặt dán vào sau lưng Lục Diên, lợi dụng thân thể của hắn ngăn trở đám bụi đất kia.
Lục Diên bên hông tê rần, so với lúc dắt tay nhỏ của nàng còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.
Tô Lê đã gặp qua cảnh tượng hoành tráng, độ thân mật của chút cử chỉ ấy dưới cái nhìn của nàng chỉ so với số không nhiều hơn một chút mà thôi.
Bụi đất bị gió thổi tan, Tô Lê liền một lần nữa ngồi thẳng.
Ánh trăng hôm nay so với hôm qua tròn hơn một chút, Tô Lê nhìn đồng ruộng ven đường, nghe thanh âm két két két két của xe đạp, cảm thấy một đời này còn rất mới mẻ.
"Sáng mai chiếu phim gì, mấy giờ bắt đầu?" Tô Lê tò mò hỏi.
Lục Diên nói: "Hình như tên là « Trông thấy em cười », phim hài, ăn cơm tối xong bảy giờ rưỡi bắt đầu, chín giờ chiếu xong."
Tô Lê chưa nghe nói qua bộ phim này, nhưng nàng biết phim ở thời đại này ra sao.
Lục Diên vẫn chưa thỏa mãn với việc chỉ xem một bộ phim, vừa chậm rãi đạp xe vừa hỏi: "Chủ nhật anh nghỉ, em muốn lên huyện dạo chơi không?"
Tô Lê nghĩ: "Đi thế nào?"
Lục Diên nói: "Đi xe khách khaogr nửa tiếng, chúng ta tám giờ xuất phát, giữa trưa ăn trong thành phố, buổi chiều trở về."
Tô Lê đồng ý, vừa vặn đi vào thành nhìn xem có cơ hội buôn bán gì không, mỗi ngày nấu cơm quá mệt mỏi, một mực làm bà thím ở nhà ăn, đời này cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chi-nu-phoi-kieu-diem/911055/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.