Tô Lê đứng ở cửa sổ phân cơm, lần lượt lặp lại động tác máy móc nhận hộp cơm, xới cơm múc đồ ăn, đưa hộp cơm, vai và thắt lưng Tô Lê nhức mỏi, đứng lâu đến nỗi lòng bàn chân cũng đau nhức. Bây giờ cô mới là trợ thủ thêm đồ ăn giúp Vương Hải Hà thôi mà đã mệt mỏi như vậy rồi, tháng sau bác Lý từ chức, cô bắt đầu làm toàn phần, thân thể chịu nổi không?
"Sao sáng nay đội trưởng Lục còn chưa đến lấy cơm nhỉ?" Thím Quách trước đó vừa châm chọc Tô Lê vẫn đang ngó chừng bên này, thời gian ăn cơm đã qua mà vẫn không thấy Lục Diên, thím Quách thừa dịp Vương Hải Hà không ở đây, lại gây chuyện với Tô Lê, thì thầm với bác gái chơi thân bên cạnh: "Chắc là tối hôm qua làm gì, tới tay được rồi thì hết hứng thú chứ gì?"
Giọng bà ta không thấp, Tô Lê nghe thấy. Loại chuyện này càng giải thích càng bôi đen, Tô Lê không so đo với bà ta.
Chừng 7 giờ rưỡi, người ở đại sảnh nhà ăn đều sắp đi hết, cuối cùng Lục Diên cũng đến, vẫn là áo sơ mi trắng, quần sẫm màu, bên ngoài khoác chiếc áo đồng phục sạch sẽ.
Cơm ở chỗ Tô Lê đã hết từ lâu, vì chờ anh nên mới đứng đây mãi, còn bởi vậy mà bị thím Quách cười nhạo là Hòn Vọng Phu. Tô Lê trút giận lên Lục Diên, đặt mạnh hộp cơm đầy ắp lên mặt bàn, lạnh mặt nói: "Lần sau ngoan ngoãn xếp hàng lấy cơm, em không giữ lại cho anh nữa đâu, mất công bị chế giễu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chi-nu-phoi-kieu-diem/911054/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.