Ngụy Mặc Sinh ngủ tới nửa đêm thì bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy dọa Du Đường ngồi cạnh giường nhảy dựng.
Du Đường mở hí đôi mắt còn say hơi ke, hỏi: "Sao vậy?"
Trong mắt Ngụy Mặc Sinh toàn là tơ máu, gương mặt bầm tím, biểu tình nôn nóng hỏi Du Đường: "Bây giờ mấy giờ?!"
"11 giờ đêm." Du Đường còn ngốc. "Làm sao vậy?"
Ngụy Mặc Sinh không để ý tới anh, mang giày nhảy xuống giường, lại vì thương thế quá nặng làm suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Du Đường đỡ lấy hắn: "Chú mày gấp cái gì?"
"Tôi phải về nhà, mẹ tôi còn đang ở nhà chờ tôi."
Du Đường nghe thấy hắn nhắc tới mẹ, lập tức hiểu ra.
Tư liệu hệ thống cho anh nói rằng, cha dượng Ngụy Mặc Sinh cơ hồ mỗi ngày đều đánh đập mẹ hắn kể cả khi bà đang bệnh nằm giường, lúc Ngụy Mặc Sinh có mặt mới có thể che chở cho mẹ mình.
Cho nên Ngụy Mặc Sinh không dám ở ngủ ở bên ngoài.
"Chậc" - một tiếng, Du Đường đuổi theo Ngụy Mặc Sinh ra ngoài, nắm lấy cánh tay thiếu niên, túm người đi về phía chỗ đỗ xe. Lấy mũ bảo hiểm từ xe đưa cho hắn: "Đội đi, anh đưa chú mày về."
Ngụy Mặc Sinh không hiểu cách đón nhận hảo ý từ người khác, hắn cũng chỉ mới gặp Du Đường trên sàn đấu có một lần. Cho nên sắc mặt hắn hơi cứng, ôm trong mũ bảo hiểm vào lòng không biết làm sao.
"Tôi không cần anh đưa."
Du Đường liếc hắn một cái: "Giờ này chú mày ngồi giao thông công cộng không được, bắt xe về nhà đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/541254/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.