Ở sàn đấu ngầm, thực lực của Du Đường được mọi người công nhận là bưu hãn, không có bao nhiêu người dám trêu chọc anh.
Biết thằng nhóc đang đấu quyền anh trên sàn là vai ác mình cần công lược, anh vội lột thằng thúi hoắc bên cạnh mình ra, hướng về người đàn ông cao tráng trên sàn đấu, hô: "Vương Chí, đủ rồi! Dừng tay!"
"Anh Đường?" Nghe thấy tiếng hô của Du Đường, người đàn ông cao tráng kia sửng sốt trong chốc lát.
Ai ngờ trong khoảnh khắc gã ngây người, con ngươi đen nhánh ẩn dưới mái tóc đen của Ngụy Mặc Sinh xẹt qua một tia sáng sắc bén. Hắn đột nhiên nhào lên, hai cánh tay mỏng gầy thít chặt cổ người đàn ông kia!
"Vãi chồn! Nó còn chưa bỏ cuộc nữa hả?!"
Dưới sàn đấu lập tức ầm ĩ lên.
Thương trên người Ngụy Mặc Sinh quá nặng, lỗ tai ong ong, nhưng ánh mắt hắn lại hiện vẻ ác độc, dùng hết lực toàn thân kéo về phía sau, lặc cổ Vương Chí chặt hơn, hiển nhiên là muốn đánh chết.
Tròng mắt Vương Chí trừng tròn vo, khuôn mặt xanh mét.
Gã huých mạnh khủy tay ra sau, đánh vào eo bụng của Ngụy Mặc Sinh làm thiếu niên đau tới mức nhíu mày, trước mắt giống như bị tấm màng máu vây lấy, trong miệng toàn là vị tanh ngọt. Nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, thân hình gầy yếu run rẩy dùng sức, cứng cỏi khiến người ta chấn động.
Du Đường kéo rào chắn của sàn đấu, chạy vào, kéo Ngụy Mặc Sinh ra: "Đủ rồi! Thi đấu kết thúc! Buông tay!"
Ngụy Mặc Sinh trừng mắt với anh, lúc nói chuyện máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/541253/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.