"......" Du Đường bị hắn chơi cho một vố thì tức gần chết, y quay sang bên cạnh phun phì phì, mãi mà không phun hết được vị bùn đất trong miệng ra.
"Hai anh làm sao thế?" Triệu Vũ Tình thấy hai người bọn họ đều ngã lăn ra đất thì chạy tới hỏi thăm.
Du Đường ấm ức đá văng Lục Thanh Uyên sang một bên, vội vàng đứng dậy, chùi sạch bùn đất dính trên mặt rồi trả lời: "Không có gì đâu, anh bị ngã, em trai anh kéo anh thì ngã theo."
"Anh hai~" Lục Thanh Uyên ngồi dưới đất, ôm cái chỗ lúc nãy bị Du Đường đá vào, rồi ấm ức nói: " Sao anh đá em?"
"......" Du Đường thấy hắn lại bắt đầu định nhập vai, thì vội vàng đứng che trước mặt hắn, chắn tầm nhìn của Triệu Vũ Tình, rồi chỉ chỉ lên đầu mình ám chỉ với cô: " Em hiểu chứ."
Triệu Vũ Tình nhìn Du Đường, rồi lại nhìn Lục Thanh Uyên đang níu lấy góc áo của y, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, thế là cô gật đầu như giã tỏi: "Em hiểu rồi, hiểu rồi."
Du Đường đột nhiên cảm thấy câu này của cô có hơi quái quái, hình như hiểu nhầm rồi.
Nhưng mà chuyện này giải thích thế nào cũng vô dụng.
Bây giờ chẳng lẽ lại nói là vì mình trét bùn đất lên mặt Lục Thanh Uyên, nên đối phương lại ăn miếng trả miếng cho y ăn cả một họng bùn?
Nếu nói thế thì hóa ra đầu óc y cũng không được bình thường sao?
Sau khi Triệu Vũ Tình đi ra chỗ khác, Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543790/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.