Chương trước
Chương sau
Con ngươi Trương Bình co rụt lại, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh vô thức rịn ra, ướt đẫm thái dương.

"À, các anh không có việc gì chứ?" Gã gian nan bình ổn cảm xúc rồi nói: "Đình Đình cô ta........thế nào rồi?"

"Biến mất rồi." Lục Thanh Uyên trả lời: "Chúng tôi sợ cô ta chạy xuống tìm mấy người, cho nên vội vàng đuổi theo."

Hắn hỏi: "Những người khác đâu? Sao chỉ có hai cậu ở đây?"

Ngoài miệng thì nói như vây, nhưng kỳ thật là do Du Đường phát hiện Trương Bình có vấn đề, cho nên mới từ bên kia cầu thang chạy đi lên, rồi lại chạy tới cầu thang bên này để ngăn cản gã.

Lục Thanh Uyên không thèm ngăn cản Du Đường, bởi vì trò chơi lần này của hắn thiết lập là muốn nhìn thấy ác tính của nhân loại. Du Đường ngăn được Trương Bình lần này, chứ làm sao có thể ngăn được lần thứ hai, lần thứ ba.

Cho nên hắn muốn nhìn Du Đường từ lúc tự tin ban đầu trở nên thất vọng, sau đó rơi vào tuyệt vọng, cuối cùng từng chút một mà sa đọa ở trước mặt hắn.

Đây mới là kết quả hoàn mỹ nhất mà hắn mong muốn.

Trương Bình đứng đối diện với Lục Thanh Uyên, tim gã đập thình thịch như đánh trống.

Gã không biết Du Đường và Lục Thanh Uyên đã đi theo sau lưng gã từ bao giờ, cũng không biết cuộc nói chuyện giữa gã và Trình Xa đã bị hai người này nghe được bao nhiêu.

Hiện giờ gã chỉ cảm thấy hoảng sợ, vì quá mức sợ hãi cho nên sinh ra một ý niệm độc ác điên cuồng. Gã thậm chí còn nghĩ, không biết dùng năng lực của bản thân có thể giết được ba người kia không.

"Đám Trần Lộ đi theo cầu thang phía bên kia, chắc có lẽ lúc này đã xuống được tầng một rồi." Trình Xa cũng không biết mình suýt nữa đã bị bạn mình cho chầu trời, bèn quay đầu nhìn Du Đường rồi nói: "Các anh không sao thì tốt rồi, vừa rồi lệ quỷ Triệu Đình Đình kia thật sự dọa chúng tôi sợ gần chết, may mà có các anh, cho nên chúng tôi mới chạy được ra khỏi phòng mỹ thuật."

Cậu ta nói lời cảm tạ với Du Đường, rồi lại rút di động ra định gọi điện thoại cho Trần Lộ, kết quả còn chưa kịp nhấn nút gọi, thì đã nghe được một tiếng thét chói tai từ dưới truyền lên.

"Có chuyện gì vậy?!" Du Đường là người đầu tiên phản ứng, y lập tức chạy lao xuống, ba người còn lại cũng chạy sát theo sau, lúc xuống đến hành lang tòa nhà, thì nhìn thấy Bạch Cầm và Trần Lộ đang giằng co, trong tay Trần Lộ còn cầm một con dao rọc giấy nhuốm máu.

Mà Vương Thần lúc này lại đang ngã trên mặt đất, dùng tay bịt lại bên sườn, sắc mặt tái nhợt, hít từng ngụm khí lạnh. Có thể nhìn thấy máu đang chảy ra từ kẽ tay của gã, thấm đỏ áo hoodie màu trắng.

"Trần Lộ! Mày điên rồi à!"

Giờ phút này Bạch Cầm chẳng còn chút vẻ yếu đuối nào của ngày thường, ả nắm chặt cổ tay Trần Lộ, bẻ ngoặt lại: "Cái con điên này! Mày dám làm anh Thần bị thương! Tao sẽ giết mày!"

Mà Trần Lộ lại mắt điếc tai ngơ, mắt kính rơi xuống đất đã bị Bạch Cầm dẫm vỡ nát, cô ta mở to đôi mắt vô hồn, giãy giụa hướng mũi dao thọc về phía người Bạch Cầm.

Trình Xa và Trương Bình vội vàng chạy tới, mỗi người túm lấy một cô gái, kéo Trần Lộ và Bạch Cầm ra. Du Đường thì đi đến trước mặt Vương Thần, ngồi xổm xuống, xem xét vết thương của gã.

Y không ngờ rằng mình ngăn cản Trương Bình bên kia, thì bên này Trần Lộ lại xảy ra chuyện. Hơn nữa trạng thái tinh thần của Trần Lộ có chút vấn đề, có lẽ là bị Triệu Đình Đình dọa cho mất hồn.

Người ta hay nói không làm chuyện trái với lương tâm thì chẳng sợ quỷ gõ cửa.

Du Đường nghĩ, Trần Lộ là hung thủ hay không còn chưa rõ, nhưng chắc chắn cô ta đã làm việc có lỗi với Triệu Đình Đình.

Trước kia, cô ta làm mất bản thiết kế của Triệu Đình Đình, sau đó thiết kế lại bị tuồn ra ngoài, chắc hẳn không phải đơn thuần chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà có âm mưu sâu xa bên trong.

Nhưng hiện giờ việc quan trọng nhất chính là xử lý vết thương cho Vương Thần. Du Đường nắm lấy vạt áo sơ mi, định xé một mảnh vải ra để băng bó cho Vương Thần, thì lại bị Lục Thanh Uyên cản lại.

"Xé cái gì mà xé, ngươi tưởng mình đang đóng phim kiếm hiệp đấy à?" Lục Thanh Uyên cũng ngồi xổm xuống, lặng lẽ biến ra một cái túi nhỏ, móc băng gạc và thuốc cầm máu ra đưa cho Du Đường, lải nhải: "Lần sau gặp những chuyện thế này, đừng có hở ra là đòi xé quần xé áo, bằng không thì bao nhiêu quần áo cũng không đủ cho ngươi xé."

Nghĩ đến gì đó, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, ngươi cũng để ý một chút đi chứ, bạn trai ngươi còn đang đứng lù lù ở đây, ngươi lại làm ra hành động như thế này không cảm thấy tự hổ thẹn chút nào sao?"

Du Đường ngốc nghếch ngồi đờ ra.

Tiểu ác ma này lợi hại thế, nhập vai nhân vật diễn đến nghiện luôn rồi.

Y đã quên béng mất chuyện hai người đang sắm vai người yêu từ lâu, tên nhóc này thế mà vẫn còn nhớ rõ, há mồm nói chuyện trơn tuồn tuột, không va vấp câu nào.

Cũng may mà dao của Trần Lộ là dao rọc giấy nhỏ, lại là phụ nữ, cho nên xuống tay khá nhẹ, không làm bị thương đến nội tạng của Vương Thần, sau khi cầm máu băng bó xong thì không còn nguy hiểm nữa.

Mấy người còn lại cũng đã dần bình tĩnh hơn. Bạch Cầm đỡ Vương Thần vào trong một phòng học, những người kia thì theo sát đằng sau,

Mọi người ngồi trên ghế ở hai dãy ghế trong phòng học, Du Đường và Lục Thanh Uyên ngồi ở giữa.

Du Đường hỏi: "Có thể kể lại một chút việc xảy ra ban nãy không?"

Mắt Bạch Cầm vẫn còn đang sưng đỏ, trông như vừa mới khóc, nhưng lại nhìn Trần Lộ bằng ánh mắt vừa âm trầm vừa ác độc: "Trần Lộ, tao nói cho mày biết, chuyện hôm nay bọn tao không để yên đâu! Khi nào thoát ra khỏi đây, nhất định tao phải đi báo cảnh sát tội mày cố ý gây thương tích! Cho mày ngồi xổm trong tù!"

Ả lại quay sang nói với Du Đường: "Vừa rồi lúc ba chúng tôi đi xuống, Trần Lộ đang đi bên cạnh tôi đột nhiên móc ra dao đâm tôi, nếu không phải anh Thần chắn cho tôi một dao này, thì hiện tại người bị thương là tôi chứ không phải anh ấy!"

"Là do mày ép tao!" Trần Lộ đột nhiên gào lên, thanh âm nghẹn ngào. Cô ta trợn trừng mắt, tơ máu trong mắt dày đặc: "Trước kia mày uy hiếp tao, nếu tao không lấy bản thiết kế của Đình Đình, thì mày sẽ cho người đánh gãy chân em trai tao! Cho nên, tao mới, mới có thể làm ra cái việc không bằng cầm thú đó........."

Nước mắt Trần Lộ lại lã chã rơi, cô ta nức nở nói: "Nếu tao biết chuyện này sẽ hại chết Đình Đình......Nếu tao biết sẽ hại chết cô ấy........thì tao sao có thể làm vậy..........."

"Tất cả là lỗi của mình, mình xin lỗi cậu, Đình Đình, thực sự xin lỗi cậu................."

"Nhưng mà Bạch Cầm cái loại đĩ thõa nhà mày cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!" Trần Lộ chùi nước mắt, chỉ tay vào Bạch Cầm mắng chửi: "Mày là con biến thái! Từ nhỏ mày đã yêu thầm Vương Thần, suốt ngày chụp lén gã, nhìn thấy bên cạnh gã có nữ sinh xuất hiện, thì sẽ không từ thủ đoạn mà dọa cho các nữ sinh đó sợ hãi tránh xa Vương Thần!"

"Mày đố kị Đình Đình ưu tú giỏi giang, rõ ràng là cô ấy và Vương Thần đã chia tay rồi, mày vẫn ép tao trộm bản thiết kế của cô ấy, khiến cho cô ấy mất hết tất cả, thân bại danh liệt! Mày cũng là kẻ có tội! Mày muốn tống tao vào tù à, vậy thì báo cảnh sát đi! Tao cũng sẽ tìm được chứng cứ mày tra tấn em trai tao! Tao muốn cả mày và tao đều cùng nhau xuống địa ngục!"

Cô ta giống như đã hoàn toàn điên loạn, miệng vết thương trên cổ tay vỡ ra, cổ tay áo thấm máu loang lổ. Điên cuồng đến mức khiến Du Đường và cả đám người đứng xem sửng sốt.

Lục Thanh Uyên vươn tay đỡ trán, khóe môi gợi lên, cố gắng nín lại để không cười khùng khục ra tiếng. Hắn kề môi vào sát tai Du Đường, thì thầm: " Quý ngài Thiên sứ ."

"Ngươi đã thấy chưa?"

"Đây là ác tính của nhân loại."

"Có thể vì lợi ích của người thân, người yêu hoặc là chính dục vọng của bản thân, mà làm tổn thương người khác, thậm chí có thể đẩy người bạn thân nhất tốt nhất của mình xuống địa ngục."

"Tội của Trần Lộ, là tội phản bội."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.