Du Đường đứng ở trong không gian hư vô màu trắng, bất đắc dĩ nói với hệ thống trong ý thức: Được rồi, Thống Thống, đừng khóc nữa, ta cảm giác trong đầu ta ngập toàn nước mắt của ngươi rồi.
【 Oa hu hu! 】 hệ thống nghẹn ngào: 【Em cũng không muốn khóc! Nhưng mà nước mắt nó cứ tự rơi xuống, em không nhịn được! 】
【Em nhìn ngài chết, chết trong biển lửa, liền không nhịn được muốn khóc......】
Du Đường trầm mặc. Đến bây giờ y vẫn còn cảm nhận được sức nóng ngút trời kia.
Chế độ miễn đau sẽ che chắn cảm giác đau đớn, nhưng những cảm giác khác thì lại không che chắn được. Y cảm giác được rõ ràng da thịt của mình bị đốt trụi, hòa tan, từ từ hóa thành tro tàn, yết hầu nghẹn lại, không thể hít thở, thẳng đến khi chỉ còn là bộ xương mới chết.
Du Đường cũng không biết trong nháy mắt kia bản thân y đã nghĩ như thế nào, chỉ là cảm thấy cần phải sử dụng biện pháp này mới có cơ hội đánh thắng trận chiến kia.
Theo nguyên tác cốt truyện tiểu thuyết, Bắc Cửu thành thật ra không thể giữ được, quân địch tràn vào trong thành tàn sát bá tánh, chiếm lĩnh thành trì và đồng ruộng, chúng giết đàn ông, hiếp giết phụ nữ và trẻ con, tàn sát người già, sau này Tiêu Lẫm vì để đoạt lại được Bắc Cửu thành lại hao phí thêm thời gian hai, ba năm, thương vong lên tới mấy vạn người.
Cho nên, y nghĩ, nếu mình làm cách này, mà có thể cho trận chiến một cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543762/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.