Không hề có dự báo trước, Tiêu Lẫm đột ngột ngã bệnh.
Sau khi triều thần lui xuống, hắn cùng Triệu Lâm ra ngoài Minh Chính Điện rồi ngã quỵ ở trên nền tuyết.
Đêm trừ tịch, ngày hôm nay đối với bá tánh Tiêu Quốc chính là ngày vui sướng nhất.
Vì lão hôn quân đã chết rồi, tân hoàng nhập kinh, dân chúng toàn thành đều hân hoan ăn mừng.
Nhưng Tiêu Lẫm lại nắm chặt mộc trâm và túi thơm Du Đường tặng hắn trong tay, cả người run lên từng cơn, cuộn người trong đệm chăn ho khan không ngừng.
Trong tẩm điện hoàng cung vào mùa đông luôn dùng địa long, so với cái giá lạnh ở Bắc cảnh thì ấm áp hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn run lập cập, tiếng ho khan dữ dội vang vọng trong phòng, xen vào thêm vài tiếng nôn khan.
Triệu Lâm không dám lộ ra việc hắn đổ bệnh, chỉ trộm tìm quân y tới, đẩy cửa điện ra, đã nhìn thấy Tiêu Lẫm phun ra một ngụm máu xuống giường.
"Bệ hạ!"
Triệu Lâm và quân y đều hãi hùng hoảng sợ.
Bởi vì bọn họ đều đi theo Tiêu Lẫm một đường từ Bắc cảnh đến đây.
Lúc trước tướng quân dẫn người đột nhập doanh trại quân địch, cũng không biết dùng biện pháp gì mà có thể thiêu hết lương thảo của quân địch, biển lửa bùng lên cháy lớn vài canh giờ.
Sau đó quân địch cuồng nộ mà công thành, bọn họ bất chấp bi thương thống khổ, đứng ra nghênh chiến.
Lúc đó đưa Tiêu Lẫm ra khỏi thành, cũng là vì sợ hắn thương tâm và muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543761/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.