Hai người ngồi tựa sát vào nhau. Tuy rằng Tiêu Lẫm đã sửa sang lại y phục, nhưng thời tiết đã cuối thu, lại cưỡi ngựa bôn ba mấy ngày trên đường, trên người khó tránh khỏi việc mang theo hàn khí và vị rỉ sắt, đáy mắt thâm quầng, môi khô nứt nẻ, làm Du Đường có chút khó chịu. Trong lòng sinh ra đau lòng và áy náy.
Lần đầu tiên y không lảng sang chuyện khác khi Tiêu Lẫm nói chuyện tình cảm, mà là hơi cuộn tròn tay nắm chặt lại. Sau đó y trả lời: "Điện hạ, ta xác thật không hiểu."
"Nhưng mà ta......" Cảm giác vừa chua xót vừa đau đớn dâng lên nơi trái tim khiến Du Đường hít thở không thông.
"Ta rất cảm động khi nghe ngươi nói những điều như vậy."
"Ta không biết tại sao ta lại thế......." Ánh mắt Du Đường mờ mịt :"Nhưng mà nhìn thấy ngươi bỏ hết những việc đang làm ra sau đầu, chạy suốt đêm tới tìm ta, ta thật sự.........."
Tuy luôn làm bộ làm tịch trước mặt hệ thống, nhưng khi nghe Tiêu Lẫm nói ra những lời vừa rồi, thì Du Đường quyết định thẳng thắn với tình cảm của chính mình.
Y giương mắt, nghiêm túc nhìn Tiêu Lẫm chăm chú.
"Ta thật sự rất vui vẻ."
【Ỏ! Thổ lộ rồi sao! 】 hệ thống ở trong ý thức của Du Đườn kích động reo lên một tiếng rồi vội vàng che miệng lại. Trong thâm tâm đã cảm động gần chết : Oa oa oa, ký chủ nhà nó rốt cuộc! Rốt cuộc cũng động tâm rồi!
Nghe thấy tiếng hò reo nho nhỏ của hệ thống, Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543754/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.