Bởi vì đã được mở chế độ miễn đau, cho nên Du Đường không hề cảm thấy bản thân mình bị trọng thương.
Dọc đường về cưỡi ngựa bôn ba, cũng còn đang nói chuyện phiếm với tướng sĩ xung quanh.
Nhưng khi vào đến thành rồi, mới vừa xuống ngựa, đã cảm thấy đầu choáng váng.
Y đỡ trán, quỳ xuống, bên tai chỉ còn dư lại tiếng kinh hồ của Lý Văn.
Ngay sau đó, Du Đường đã mất ý thức, ngất đi.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, hiệu quả của chế độ miễn đau đã biến mất.
Đầu đau, cánh tay đau, ngực đau, bả vai đau, đùi đau, chỗ nào trên người cũng đau.
Du Đường cười khổ.
Lúc này y mới nhớ tới, khi giao chiến cùng thủ lĩnh quân địch, y ngã xuống ngựa lăn vài vòng là đã kiệt sức rồi. Sau đó đầu đập vào tảng đá, trên người cũng ăn vài đao. Nếu không phải được hệ thống mở miễn đau cho, có lẽ đã không thể xử lý nổi cái tay thủ lĩnh người Khắc Thập tộc kia.
Bên ngoài trời đã tối sầm, Du Đường nghiêng đầu, thì nhìn thấy một đỉnh đầu đen thui đang nằm bò nhoài lên mép giường, trong lòng bỗng thấy chấn động.
"Tướng quân?" Tiểu Tứ thấy có động tĩnh thì tỉnh dậy, giương đôi mắt mê ngủ nhìn Du Đường, sau đó nháy mắt tỉnh táo lại :" Rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi!!"
"......" Du Đường hình như có hơi mất mát.
Y còn tưởng rằng.........người đang gối đầu vào mép giường sẽ là Tiêu Lẫm.
Từ từ!
Sao mình lại nghĩ như vậy?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543753/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.