Du Đường vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn mê man, bị hôn xong cũng chưa có cảm giác gì.
Y thấy khuôn mặt Tiêu Lẫm kề sát lại thật gần. Gương mặt này quá mức diễm lệ, đôi mắt hoa đào đen nhánh lấp lánh, hắn đang mỉm cười, trong con ngươi chỉ phảng phất mỗi hình bóng của y.
Một ít ký ức mơ hồ chậm rãi sống lại.
Người đàn ông trong giấc mộng gần như trùng điệp lên thiếu niên trước mắt.
Dùng ánh mắt thực bi thương nhìn y, nói rằng.
—— sư tôn, ta nhớ người.
"Tướng quân? Ngươi có nghe thấy ta nói không?" Giọng nói của Tiêu Lẫm cắt ngang dòng ký ức của Du Đường. Y nhấp môi, không hiểu vì sao trong ngực lại cực kỳ đau đớn.
Y vươn tay chạm lên mặt mày Tiêu Lẫm, trong con ngươi chỉ còn toàn bi thương và tưởng niệm, gọi lên một cái tên :" Uyên Nhi........."
Như là bị linh hồn ai đó chiếm lấy thể xác, y căn bản vô thức mà tự nói một mình.
Du Đường bổ nhào về phía trước, ôm chặt thiếu niên vào trong lồng ngực rồi thì thầm :" Thực sự xin lỗi, Uyên Nhi, tất cả đều là lỗi của sư tôn, thực sự xin lỗi ngươi................"
Tiêu Lẫm ngơ ngẩn. Ý cười trên khuôn mặt chậm rãi tiêu tán đi.
Uyên Nhi là ai?
Sư tôn lại là ai nữa?
Tâm sinh đố kị, lớp ngụy trang của Tiêu Lẫm nháy mắt rách toạc.
Hắn đẩy Du Đường ra, đỡ lấy lưng y, gặng hỏi :"Tướng quân, ai là Uyên Nhi?"
"Chẳng phải ngươi từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543740/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.