Hai nhân cách đều có chung ký ức. Đêm qua sốt cao, Tiêu Lẫm cũng mê man mà nhớ lại một số chuyện.
Trong sơn động, bên cạnh đống lửa, hắn đã từng ôm lấy cổ Du Đường, cùng trao nhau những nụ hôn, cũng từng quấn quýt với nam nhân.
Tiêu Lẫm như suy tư gì đó, đặt ngón tay lên xoa nhẹ cánh môi.
Hắn đột nhiên có chút chờ mong rằng, nếu hắn dùng thân phận của phế vật này, nhắc tới chuyện đêm hôm đó, nam nhân sẽ lộ ra biểu tình như thế nào.
Nghĩ đến đây, hắn nằm ngã ra giường, cuộn chăn lại, khóe môi cong cong nhuộm ý cười.
Đồ tướng quân ngốc nghếch suốt ngày bị lừa. Thế mà tin vào chiêu lấy lùi làm tiến này của hắn.
Nhưng mà nhớ lại câu Du Đường thốt lên rằng vui vẻ vì tên phế vật kia, trong lòng Tiêu Lẫm lại có chút hụt hẫng. Chẳng lẽ tên ngốc đấy chẳng thích mình chút nào sao?
Nghe được tin mình sắp biến mất, thế mà chẳng lộ ra chút lo lắng sợ hãi nào.
Tiêu Lẫm cảm thấy tủi thân lắm.
Liền rút ra chiếc mộc trâm bên dưới gối đầu, miết ở trong tay, ngón tay sờ lên chữ lẫm được khắc ở mặt trên, mân mê mấy lần mới làm cho tâm trạng thoáng đãng ra một chút.
Dù sao người thắng cuối cùng cũng là hắn, kể cả có phải sắm vai của tên phế vật kia, chỉ cần Du Đường đừng đối xử hung dữ với hắn như mấy hôm trước, như vậy cũng đủ rồi.
*
Tuổi trẻ khí thịnh, bệnh của Tiêu Lẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543739/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.