"......"
Hai người đứng đối diện với nhau, Du Đường vô thức siết chặt chiếc ấm đang cầm trong tay.
Sau một lúc lâu, y nói:" Điện hạ có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Y vươn tay muốn đỡ lấy cánh tay của Tiêu Lẫm :" Để ta đỡ ngươi quay về." Nhưng lại bị Tiêu Lẫm tránh né. Cánh tay hụt hẫng ở giữa không trung khiến Du Đường sửng sốt.
"Không cần đâu, tướng quân." Tiêu Lẫm đi vòng qua y, rồi trả lời: "Ta tự đi được."
"...... Được" Du Đường buông tay xuống, nhưng trong lòng dường như có gì đó hơi trống rỗng. Y vội đuổi theo bước chân của Tiêu Lẫm :" Để ta giúp điện hạ dọn đồ."
"Bảo Tiểu Tứ dọn giúp ta đi." Tiêu Lẫm kéo giãn khoảng cách với y:" Không dám phiền tướng quân."
"......" Du Đường khựng lại nửa bước, sau đó mím chặt môi, rồi mới nói:" Được, ta biết rồi."
*
Sau khi ăn cơm chiều xong, Tiểu Tứ giúp Tiêu Lẫm ôm chăn đệm và quần áo dùng để thay sau khi tắm rửa đến sương phòng thiên viện. Du Đường đứng ở một bên nhìn Tiêu Lẫm tự tay dọn sách bút ở trên bàn. Trong ngực bỗng nhiên thấy khó chịu
Tiêu Lẫm đã nghĩ thông suốt rồi, chẳng phải là y nên vui vẻ mới đúng sao?
Đối phương dọn ra rồi, không quấn lấy y nữa, chuyện này không phải chuyện tốt sao?
Nhưng vì sao trong lòng lại cảm thấy không thoải mái đến như thế?
"Tướng quân vốn thể hàn sợ lạnh." Tiêu Lẫm mang đồ vật đã thu dọn sạch sẽ đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543737/chuong-129.html