Du Đường chỉ mặc một lớp trung y màu trắng đơn bạc, tóc mai tán loạn, trên trán toàn là mồ hôi lạnh. Nghe thấy tiếng gọi, y ngẩng đầu nhìn lên, nam nhân hắc y trong mộng bỗng phảng phất có ngũ quan trùng điệp với thiếu niên tuấn mỹ đang ngồi ở trước cửa.
"Ngụy......"
Mới gọi ra được một tiếng, ký ức đã bị gián đoạn tại đó.
Tiêu Lẫm di chuyển xe lăn tiến vào tới mép giường rồi hỏi:" Ngươi vừa nói gì vậy?"
Du Đường lúc này mới thoáng tỉnh táo lại, y vỗ lên đầu mấy cái rồi lắc đầu nói:" Không có gì."
Tiêu Lẫm hơi híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Du Đường, cất tiếng hỏi:" Ngươi gặp ác mộng à?"
" Ừm......thực ra.......cũng không phải ác mộng....." Du Đường không muốn nhắc lại giấc mộng kỳ quái kia nên chuyển đề tài:" Điện ha, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
"Hiện tại Bắc Tam thành không còn an toàn nữa, trên người của ngươi còn mang theo thương thế...."
"Ta đến thăm ngươi."
Tiêu Lẫm chặn lời Du Đường, hắn tươi cười rồi lấy từ trong ngực áo ra một cái túi gấm nhỏ màu vàng, đưa cho y: " Đây là bùa hộ mệnh do ta đến chùa ở Trần Lộc Sơn cầu, ngươi hãy giữ lấy, xem như bùa bình an."
"Cái này....." Tuy rằng đã ở cùng với Tiêu Lẫm được mười mấy ngày nhưng Du Đường cảm thấy quan hệ của hai người vẫn chưa thân cận đến mức này:" Điện hạ, thứ này quá quý giá, ta không dám nhận."
"Chỉ là một cái bùa hộ mệnh thôi, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543726/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.