Tiêu Lẫm ngơ ngẩn, trên tay hắn vẫn còn lưu lại cảm xúc truyền tới từ lòng bàn tay thô ráp của nam nhân. Những vết chai sần trên bàn tay ấy là do cầm binh khí rèn luyện hàng ngày tạo thành. Hắn phủ tay trái lên mu bàn tay phải, bắt đầu mân mê.
Tiêu Lẫm đang định nói thêm điều gì, thì ở nơi xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa và cả những tiếng kinh hô.
"Du tướng quân! Cửa nam của Bắc Tam thành có ngoại tộc quấy rầy!"
Lính liên lạc quỳ một gối xuống đất, nôn nóng thông báo: " Thỉnh tướng quân mau chóng đến chủ trì chiến cuộc!"
Du Đường sửng sốt, lúc này mới nhớ ra phương bắc đúng là hiếm khi có ngày thái bình. Cứ chưa được mười ngày nửa tháng lại phải đánh một trận, lần này ở cửa nam của Bắc Tam thành lại bị quấy phá.
"Được, ta biết rồi." Du Đường sải bước nhảy lên lưng ngựa, nói với lính liên lạc:" Ngươi hộ tống lục hoàng tử điện hạ về phủ tướng quân, phải bảo hộ điện hạ an toàn."
Y nhìn về phía Tiêu Lẫm: "Điện hạ, lần này thần đi, chắc phải vài ngày nữa mới có thể quay về, nếu có chỗ nào chậm trễ, mong người thứ lỗi."
Nói xong lời này, Du Đường quay đầu ngựa lại, thúc dây cương rời đi.
"Du tướng quân!"
Nghe thấy tiếng Tiêu Lẫm gọi, Du Đường quay đầu, đối diện với ánh mắt có chút lo lắng của thiếu niên.
" Nhớ chú ý an toàn."
Du Đường sửng sốt, rồi chợt nở nụ cười tươi rói.
"Đa tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543725/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.