Chương trước
Chương sau
Sau lưng Du Đường đổ mồ hôi lạnh, y ngừng một lát mới nói:" Ừ, anh biết rồi."

Thời gian sau đó, Trình Lạc làm bạn cùng phòng chung với Du Đường, đáp ứng cấp trên làm mấy trăm cái thí nghiệm về năng lực. Ngày trước, nhóm nghiên cứu viên sau khi làm cho cơ thể và bộ não của hắn được khai phá đến mức cực hạn, vì quá sợ hãi đã tiến hành nhốt hắn vào phòng giam kia. Trong đó có một ít cơ quan ngầm có thể dùng để làm thí nghiệm, nhưng nói như thế nào đều cũng không bằng Trình Lạc tự nguyện chịu đựng thí nghiệm ở trước mặt họ, sẽ đưa ra kết quả số liệu chính xác hơn.

Việc này cũng tạo điều kiện cho Du Đường lần đầu tiên gặp mặt mười hai vị nghiên cứu viên quan trọng nhất trong tổ chức. Thường ngày những vị này sẽ không bao giờ chịu lộ mặt, Du Đường cũng chỉ được nghe nói qua từ miệng của Trương Triết, năm đó chính mười hai người này là tổ đầu tiên tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người. Người đứng đầu trong miệng bọn họ chính là lão già tên Trần Trị, lão ta là người đầu tư, và đồng thời cũng là người chỉ đạo.

Nhưng đằng sau lưng của lão thực ra còn có mạng lưới quan hệ rất rắc rối. Khai phá Trình Lạc thành công thực ra chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn họ, kế tiếp bọn họ còn muốn lợi dụng mã gien của Trình Lạc để làm những thí nghiệm tiếp theo, mang những việc trước đó đã làm với Trình Lạc tiếp tục thử nghiệm trên những vật thí nghiệm mới.

Những vật thí nghiệm trên lời bọn họ nói, chỉ là những đứa trẻ từ vài tuổi đến mười mấy tuổi hôm trước Du Đường đã từng nhìn thấy. Nếu không có ai đến cứu, kết cục của những đứa trẻ này thảm như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

Trong khi chờ đợi Trình Lạc, Du Đường không nhịn được nói với hệ thống: Thống Thống, những kẻ này đêm nằm ngủ không mơ thấy ác mộng à?

Du Đường: Ta chỉ cần tưởng tượng đến cảnh xương cột sống của Trình Lạc bị rút ra ngoài, cả người toàn máu nằm liệt trên bàn thí nghiệm, là đã cảm thấy sợ hãi.

Du Đường: Nếu ta là những kẻ kia, có lẽ cả đời này sẽ không sống được một ngày nào an bình.

Du Đường: Nhưng mà ta đứng nhìn nửa ngày, phát hiện ra ánh mắt những nghiên cứu viên kia nhìn Trình Lạc cứ như người nghèo thấy núi vàng, trong mắt đều là dục vọng tham lam. Ta thậm chí còn cảm thấy, nếu bây giờ Trình Lạc có giết bọn họ thật ra ta cũng có thể chấp nhận.

【 ký chủ, tồn tại song song với ánh sáng chính là bóng tối, trên thế giới này người lương thiện tuy rất nhiều, nhưng kẻ ác cũng không hề ít. 】 hệ thống tức giận: 【 những kẻ có thể thí nghiệm trên cơ thể người này cơ bản là những kẻ điên khùng, trong mắt bọn họ căn bản không tồn tại nhân tính vào đạo đức, ban đêm bọn họ có nằm mơ có lẽ cũng mơ thấy đang giải phẫu cơ thể người sống! Em cảm thấy lũ này thật sự rất đáng chết!】

Du Đường thở dài: Nói thật, ta kỳ thật không biết rốt cuộc nên dẫn dắt Trình Lạc như thế nào.

Du Đường: Trong cuộc đời 28 năm trước đó của mình, ta chưa bao giờ làm việc gì trái pháp luật, nhưng khi tới thế giới này, khi mà ở nơi đây mạng người chỉ như cỏ rác trong mắt những kẻ kia, ta thật.... thật muốn đánh chết bọn nghiên cứu viên đó.

Nói đến đây, đột nhiên trong đầu Du Đường hiện lên những hình ảnh mơ hồ.

Mây đen giăng đầy trời, đứng trên đỉnh núi là một người đàn ông mặc trường bào nguyệt bạch, đầu cài quan ngọc, tay cầm trường kiếm, giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng có thể thấy được đang khắc chế sự tức giận.

" Hắn căn bản không làm gì sai, các ngươi dựa vào đâu mà làm như vậy với hắn!"

" Tự xưng là chính đạo, lại làm ra chuyện ác không bằng cầm thú, vậy rốt cuộc các ngươi tu cái gì! Không đáng mặt làm thần!"

Du Đường ngơ ngẩn.

Bởi vì giọng nói của người này giống mình như đúc. Nhưng y hoàn toàn không nhớ mình đã nói như vậy!

Mà ở phía sau người đàn ông đó, là một thanh niên đang nằm sấp trong vũng máu, tóc dài bê bết máu che đậy khuôn mặt hắn. Hắn nỗ lực hé miệng, lại sặc ra máu loãng, cũng không để tâm đến, giọng khản đặc nghẹn ngào:" Sư, tôn, người, chạy mau...."

【 ký chủ? Ký chủ? 】

Tiếng kêu la của hệ thống làm Du Đường bừng tỉnh: Hả? Vừa rồi ngươi nói cái gì?

【 À, em nói ký chủ không cần phải nghi ngờ bản thân, cũng không cần phải tự gây áp lực cho mình như vậy. 】 hệ thống nói: 【 Ngài chỉ cần cố gắng làm hết sức mình là được rồi, không cần để tâm nhiều quá đâu.】

Hệ thống thật sự rất đau lòng cho Du Đường.

Nó có ký ức của mấy thế giới kia, cho nên biết rằng Du Đường lúc làm nhiệm vụ luôn luôn tự gây áp lực cho bản thân. Rõ ràng đến đây là để khiến vai ác hắc hóa triệt để, y lại luôn cố gắng để khiến vai ác cải tà quy chính, không để bọn họ bị khốn đốn và thù hận nhấn chìm.

Du Đường: Áp lực à......

Du Đường: Không sao, ta vẫn còn cảm thấy tốt lắm.

Du Đường: Chỉ là ta cảm thấy Trình Lạc thật đáng thương, muốn cho hắn sau này sống tốt một chút.

Du Đường: Hơn nữa ta cảm thấy nếu trên tay của một người nhuốm quá nhiều máu tanh, quãng đời còn lại sợ là sẽ không buông bỏ được thù hận.

Du Đường: Ngược lại sẽ càng thống khổ.

Nhớ đến những hình ảnh vừa hiện lên trong đầu, tầm mắt của Du Đường dừng trên người Trình Lạc, nhíu mày. Y có cảm giác giọng nói của Trình Lạc và thanh niên áo đen đó có chút giống nhau, không biết có phải do ảo giác không.

"...... thí nghiệm số 303 kết thúc." Nghiên cứu viên đẩy gọng kính trên mũi, che đi sự hứng thú, nói với Trình Lạc:" Cậu dừng lại được rồi."

Trình Lạc lúc này mới dời ngón tay từ bàn phím máy tính ra, mà lúc này trên màn hình máy tính đã xuất hiện hàng chữ ' xâm lấn cơ sở dữ liệu thành công', tổng thời gian hắn sử dụng chỉ có hai phút lẻ mười hai giây.

Nói cách khác, Trình Lạc dùng không đến ba phút đã hoàn toàn hack được rào chắn do hacker giỏi nhất dựng nên, hoàn thành thí nghiệm. Mà đây thực ra là lần đầu tiên hắn chạm vào máy tính. Ngày trước đều là học qua sách, căn bản chưa thật sự dùng đến máy tính bao giờ. Thông qua chuyện này, có thể thấy được, rốt cuộc hắn giỏi đến như thế nào!

" Cậu thật sự!!!" " Quá hoàn mỹ!" Tên nghiên cứu viên kia phát ra lời khen ngợi Trình Lạc từ tận đáy lòng.

Ánh mắt Trình Lạc nhìn tên đeo kính kia trở nên u ám, trong đầu tự động hiện ra cảnh người này từng cầm dao phẫu thuật mổ xẻ trên người hắn như thế nào. Siết chặt ngón tay thon dài lại, rồi chậm rãi thả lỏng ra, hắn nhìn vị nghiên cứu viên kia rồi mỉm cười hiền lành:" Cảm ơn lời khen của anh nha!"

Tuy rằng Du Đường không nói gì, nhưng Trình Lạc biết. Người đàn ông đó không thích nhìn thấy hắn giết người, thế nên hắn sẽ nhẫn nại. Chung quy, hắn thật sự rất muốn.... Nỗ lực biến thành bộ dạng đối phương yêu thích.

" Kết thúc rồi phải không?" Du Đường đi lên kéo tay Trình Lạc về phía mình, theo bản năng che chở người ở phía sau lưng:" Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không còn việc gì khác, chúng tôi xin phép về trước."

Y không muốn Trình Lạc tiếp tục ở cạnh bọn người này. Bởi vì chỉ cần suy nghĩ tới những gì bọn họ đã làm với Trình Lạc, y cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Ừ, được." Bởi vì trước đó Du Đường có dặn bọn họ phải ôn hòa khi tiếp xúc với Trình Lạc, đừng làm ra chuyện khiến hắn kích động, cho nên nghiên cứu viên này cũng không tức giận, gã cười nói:" Sau khi kết thúc thí nghiệm, chúng tôi sẽ mang số liệu này lên báo cáo, ngày mai tổ chức sẽ căn cứ vào đó để phân phối nhiệm vụ cho Trình Lạc, hai người chỉ cần chờ thông báo là được."

" Được." Du Đường chào gã qua loa rồi kéo Trình Lạc đi thẳng ra ngoài. Trình Lạc kệ cho y lôi kéo, ánh mắt dừng ở trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng ngập tràn ấm áp.

Đường Đường của mình, vẫn là luôn suy nghĩ thay cho mình mà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.