Cây kẹo bông gòn bị đạp nát bét kia cuối cùng bị Thẩm Dục ăn hết.
Người đàn ông có thói khiết phích luôn luôn sạch sẽ kia cứ vừa ăn vừa khóc, hắn không cảm thấy ngọt cũng không thấy bẩn, chỉ có đau đớn khổ sở như bị dao cùn cứa từng nhát vào trái tim.
Ngày hôm sau Thẩm Dục về nhà chính, chui vào trong lồng sắt ở phòng ngủ.
Hắn cuộn tròn trên đệm mỏng, tưởng nhớ những lời Du Đường nói với mình.
Người đó ngồi trước cửa lồng sắt, vươn tay kéo hắn ra ngoài, bảo hắn đường đường chính chính mà làm người.
Khi đó Du Đường còn nói với hắn:" Em đừng sợ, anh ở đây với em."
Bọn họ còn ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi, ai thất hứa người đó là con chó con.
Hắn đã tin rồi, tin lời hứa đó.
Thế mà bây giờ Du Đường lại nuốt lời.
" Anh là con chó con." Thẩm Dục vùi người vào chăn, ôm mặt khóc nức nở:" Anh mới là chó con...."
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, giống như nếu nói thêm vài câu như thế, Du Đường sẽ tỉnh lại mà mắng chửi hắn.
Thẩm Dục cứ nằm ở trong lồng mãi cho đến khi Tống Thành tìm được, ý thức của hắn đã không còn tỉnh táo.
Đả kích quá lớn dẫn tới tổn thương tinh thần, xuất hiện ảo giác, sốt cao, mấy ngày liền không ăn không uống khiến cơ thể bị mất nước nghiêm trọng, lần này hắn suýt chết.
Thẩm Dục vốn đã là người bị bệnh tâm thần phân liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543680/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.