Chỉ thông qua ánh đèn leo lét của phòng ngủ, Du Đường cũng thấy rõ ràng. Đôi mắt Thẩm Dục chợt bừng sáng, bên trong đong đầy cảm xúc mà y không hiểu. Thanh niên vươn tay muốn ôm chặt y, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến cơ thể bệnh tật nên khựng tay lại, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay y rồi khẽ khàng đặt nụ hôn lên đôi môi.
" Được, được, chúng ta đi hẹn hò thôi, đi chơi lễ Giáng Sinh!!"
Du Đường thấy hắn vui vẻ thì cũng vui lây, ma xui quỷ khiến mà vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thẩm Dục :" Em vui vậy sao?"
" Vui chứ." Thẩm Dục cọ má vào lòng bàn tay y, lưu luyến độ ấm trên tay Du Đường :" Đây là lần đầu tiên anh mời em đi hẹn hò."
" Em vui lắm, bây giờ chỉ muốn lấy cuốn lịch ra, khoanh lên ngày hẹn hò của chúng ta một vòng trái tim, về sau năm nào cũng lấy ra ăn mừng một lần."
Du Đường bị ý tưởng của hắn chọc cười, nhẹ nhàng nhéo má Thẩm Dục, rồi nhướn lên đặt một nụ hôn lên trán hắn.
" Được rồi, mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm ra ngoài chơi."
Y dặn dò Thẩm Dục: " Nếu tôi không dậy được, em nhất định phải gọi tôi, không thể phí phạm thời gian hẹn hò quý báu của chúng ta, em rõ chưa?"
Y sợ rằng nếu Thẩm Dục không gọi, y sẽ vĩnh viễn ngủ mất
"Ừm, ừm." Thẩm Dục được Du Đường hôn chúc ngủ ngon cả người lâng lâng cười híp mắt không nhìn thấy đường. Hắn vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543678/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.