Đến chín giờ tối hôm đó, biệt thự nhà họ Thẩm lại trở thành một toà nhà ma không một bóng người.
Du Đường ngồi tám nhảm với hệ thống : Thống Thống, người nói xem Thẩm Dục hắn có mâu thuẫn không? Một bên nghi ngờ ta có âm mưu, một bên lại bảo ta tới phòng tìm hắn, hắn tính làm gì đây?
【 Ưm , nhưng mà đây là chuyện tốt đó nha, chứng tỏ hắn bắt đầu dần dần chấp nhận ngài , phòng ngủ của hắn từ trước đến giờ ngoài ngài ra chưa có ai được vào đâu nha!】
Du Đường: Nói cũng có lý.
"Anh ơi?" Vừa nghĩ đến đó đã tới trước cửa phòng , Thẩm Dục mở cửa thò đầu ra nhìn thấy Du Đường, đôi mắt sáng rỡ : " Anh ơi!"
Thẩm Dục nhảy bổ vào ôm chặt Du Đường, vùi đầu vào cổ y, vui vẻ cọ tới cọ lui, cái đuôi vô hình vẫy qua vẫy lại.
" Em cứ tưởng là hôm nay sẽ không được gặp anh nữa!"
" Được gặp anh em rất là vui luôn á!"
Du Đường hơi ngỡ ngàng, đột nhiên hiểu ra mục đích Thẩm Dục bảo y tới đây.
Ra là hắn muốn mình.... trông trẻ à.
Phụt.
Có hơi buồn cười.
Y bật cười, vỗ nhẹ lưng Thẩm Dục:" Anh cũng rất vui vẻ khi được gặp em."
Y hỏi:" Em hôm nay có vào lồng nằm không đấy?"
" Không có, không có nha, em ngoan lắm đó!"
" Ừ ngoan quá, bé ngoan sẽ được thưởng nha!"
Thẩm Dục ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh: " Thưởng cái gì á?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543655/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.