Vào đến trong phòng, Tiểu Mộc Tử bận trước bận sau đi pha trà cho Kim Đản Đản rồi đấm chân, làm đủ kiểu lấy lòng.
Kim Đản Đản thực hưởng thụ, thả lỏng thoải mái.
Tiểu Mộc Tử nhìn thấy tâm trạng của Vương gia nhà mình đã tốt hơn rất nhiều, nàng đang khép hờ đôi mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta vội vàng khai ra một phần nhỏ như hạt đậu bỏ trong ống tre.
Kim Đản Đản nghe xong rất ngưỡng mộ hắn ta. Hắn ta kiếm tiền cả hai đầu, từ trong cung đến ngoài cung.
Chỉ cần tiến cung thì ra vào rất khó. Hàng năm chỉ có thể ra ngoài gặp mặt người nhà một lần.
Vậy nên có cái gì muốn lấy từ bên ngoài đều chỉ có thể nhờ người khác tiện thể mang theo. Vừa hay, Tiểu Mộc Tử là người của Nhị vương gia, có thể tùy tiện ra vào cung nên mới kiếm chác chút tiền lẻ từ trong đó.
Trong cung cần thứ gì hắn cũng sẽ ra ngoài mua hộ, đương nhiên giá cả cũng có hơi cao.
Bên ngoài bán truyện cấm với giá một, hai văn tiền còn trong đây hắn ta bán đi với giá gấp mười lần.
Tiền của cung nữ không thiếu, trong cung cũng không có việc vui gì cả. Bình thường đều là mấy người góp tiền lại mua, xem đến độ giấy cũ hẳn đi cũng không nỡ vứt bỏ mà bán lại nửa giá cho người khác.
Lông mày của Kim Đản Đản cau lại: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Tiểu Mộc Tử rụt rụt cổ: “Vương gia, còn có một số chuyện, ngài không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3343419/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.