Hắn rất muốn nhìn thấy nàng tỉnh lại, nhìn thấy sự e thẹn của nàng, nhìn bộ dạng giận dỗi của nàng.
Nhưng mắt nàng đã nhắm chặt, không mở mắt ra để nhìn hắn một lần nào nữa.
Diệp Tuyệt Vũ đã dành hết quãng đời còn lại và tu vi ở Minh Giới để tìm kiếm linh hồn của Kim Đản Đản, nhưng ở đó không hề có bất cứ ghi chép nào về nàng.
Hắn không cam tâm mà tìm kiếm lại nhiều lần nữa, nhưng vẫn không có kết quả.
Hắn bất lực nhìn lên bầu trời, chẳng lẽ nàng hồn bay phách lạc luôn rồi sao? Ngay cả chuyển sang thế giới khác cũng không có khả năng?
Cuối cùng, hắn dốc hết toàn bộ tu vi, vẫn không có làm cho nàng sống lại được.
Dung mạo tuấn tú đó lập tức trở nên già nua bất thường, trên mặt xếp đầy nếp nhăn, mái tóc đen đã biến thành tóc bạc.
Hắn đưa tay muốn sờ lên khuôn mặt của Kim Đản Đản, nhưng lại phát hiện bàn tay già nua và khuôn mặt trắng nõn của nàng tạo thành sự tương phản rõ rệt, như thể chạm vào nàng là không có tôn trọng.
“Nếu như không có nàng, ta nguyện không đầu thai!” Giọng nói của hắn già nua, như thể đã nhìn thấu hồng trần, cuối cùng không cam lòng mà nhắm mắt lại.
……
Kim Đản Đản rơi lệ, đối với Tiểu Mạch Tử mà nói, hai thế giới này quá độc ác rồi.
Chỉ mong từ nay về sau được sống bên nhau, có chết cũng chết cùng nhau, tuyệt đối không để người còn lại phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3343406/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.