Lúc trước, thứ mà Thiên Lưu Hiên thích nhất chính là y phục đỏ, còn nguyên chủ lại thích y phục màu đen.
Nàng cho rằng trắng đen là ngầu nhất, vì vật bắt ép Thiên Lưu Hiên đổi sang mặc áo bào trắng, cùng nhau đi gây hoạ khắp thiên hạ.
Vì vậy, mỗi lần Thiên Lưu Hiên ra trận đều mặc hai bộ y phục, trong trắng ngoài đỏ, rất dễ thay.
Lúc Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn thấy hắn, bước đầu tiên chính là ra tay cởi áo bào của hắn ra.
Nhưng nàng cũng không hề chú ý, thật ra tên Thiên Lưu Hiên này rất hưởng thụ khi có người thay y phục cho hắn!
Kim Đản Đản trừng mắt với tên nam tử sắc đỏ yêu nghiệt trước mặt mình một cái: “Ngươi tự mình làm đi!”
Thiên Lưu Hiên tủi thân: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nàng trở nên xấu xa rồi, lại thích nhìn ta thay y phục!”
Hắn làm như phải đấu tranh rất dữ dội vậy: “Nếu đã như thế, vậy thì thành toàn cho nàng là được thôi!”
Ngón tay thon dài cởi thắt lưng, động tác từ tốn cởi y phục trên người ra.
Mỗi một động tác của hắn đều giống như cô gái trinh liệt bị bức ép đành phải cởi bỏ y phục cho nam nhân nhìn vậy.
Cuối cùng Kim Đản Đản không thể nhịn được nữa, bèn ra tay cởi y phục cho hắn.
Ánh mắt Thiên Lưu Hiên chợt loé lên ý cười khó phát hiện được: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, lần này chúng ta đi đâu ăn trộm đây?”
Bỗng nhiên cảm nhận được không khí thay đổi nhanh chóng, một luồng khí lạnh chợt ập đến sau lưng.
Động tác cởi y phục cho Thiên Lưu Hiên của Kim Đản Đản chợt dừng lại, qua đầu nhìn sang.
Tên nhà xí biến thái Diệp Tuyệt Vũ kia xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn tay nàng, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt đã đưa mắt nhìn lên mặt nàng.
“Mấy ngày không gặp mà nàng lại ngày càng tệ hơn rồi, cởi y phục nam nhân hả?”
Kim Đản Đản tức giận trong lòng, kéo xé y phục màu đỏ của Thiên Lưu Hiên, áo bào màu trắng bên trong cũng hiện ra.
Nàng nghêng ngang tự đắc nói: “Ta cứ cởi đó, có liên quan gì đến ngươi?”
Hắn là Thần tôn thì hay lắm à, quản trời quản đất lại còn quản cả nàng nữa.
Một câu nói khiến hắn cứng họng. Cũng đúng, hắn thì có tư cách gì mà quản nàng?
Vẻ mặt hắn không hề thay đổi gì, tiến lại gần nàng, đôi môi mỏng hé mở, chậm rãi thốt ra mấy từ: “Tu sửa nhà xí!”
Thiên Lưu Hiên nhìn Diệp Tuyệt Vũ rồi lại nhìn Kim Đản Đản, nhìn tới nhìn lui giữa hai người, hắn không có lương tâm mà bật cười lớn:
“Ha ha ha, Tiểu Nhiễm Nhiễm, nàng xong đời rồi. Vậy mà nàng lại đi trêu chọc tên biến thái Diệp Tuyệt Vũ này, cho dù nàng chỉ giựt một cọng tóc của hắn thì hắn cũng phải đuổi theo nàng cả nghìn dặm khiến nàng trả lại tóc đấy.”
Khoé miệng Kim Đản Đản run rẩy, tên nhà xí biến thái thật là đủ rồi, đúng là đồ thần kinh!
Diệp Tuyệt Vũ lại xách sau cổ áo Kim Đản Đản lên, bay ra bên ngoài.
Kim Đản Đản tức giận đùng đùng, lúc cần thì hắn không xuất hiện, lúc nàng và bạn tốt đang tình thương mến thương thì hắn lại đến phá đám, loại người gì vậy!
Thiên Lưu Hiên thôi cười hả hê, đuổi theo sau hai người.
Hắn nhìn thấy hai người dừng lại bên cạnh một gian phòng nhỏ có kiến trúc kỳ lạ, hắn mấp máy khoé miệng chỉ vào: “Đây là cái quỷ gì vậy?”
Kim Đản Đản tức giận: “Là nhà xí ta mới làm một nửa, sao hả?”
Cuối cùng Thiên Lưu Hiên cũng hiểu tại sao Diệp Tuyệt Vũ phải đuổi theo Kim Đản Đản không bỏ, hắn muốn cái gì cũng phải hoàn mỹ.
Cái nhà xí mà Kim Đản Đản tu sửa này, bừa bộn lung tung, ngắn dài không đồng đều, người nhìn vào cũng muốn bị rối loạn cưỡng chế mất.
Chắc chắn Diệp Tuyệt Vũ sẽ không bỏ qua cho nàng, để nàng dựng mới lại cũng hợp tình lý.
Mà tìm người khác tu luyện cũng không thể:
Thứ nhất, Diệp Tuyệt Vũ có bệnh thích sạch sẽ, không cho người khác đụng vào đồ của mình.
Thứ hai, ở nơi này, người tu vi thấp tới đây mà muốn sống sót cũng khó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]