Nàng giãy giụa khỏi tay Viêm Dục: “Ngài đi nhanh đi, chuyện này trông rất kỳ lạ, chỉ sợ đã trúng bẫy của người khác!”
Bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, rất nhiều quan binh vây lại xung quanh.
Quan binh nhường ra một lối đi, Thái tử Viêm Nghị mặc một thân áo bào vàng óng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hắn ngước mắt nhìn lại, ánh mắt kia lạnh lùng tựa như hàn băng ngàn năm, tỏa ra khí lạnh nhè nhẹ.
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía Viêm Dục: “Nhị đệ, khuya khoắt rồi đệ không ngủ, tới nhà giam thăm cung nữ của bổn cung làm gì?”
Viêm Dục nắm chặt lấy tay Kim Đản Đản, che chở nàng ở đằng sau hắn, nhìn về phía Viêm Nghị: “Hoàng huynh, ta nhìn trúng nàng, có thể đưa nàng cho ta không?”
“Ha ha ha ha!” Viêm Nghị cười lạnh một hồi.
Tiếng cười ngừng lại, ánh mắt của hắn sắc bén nhìn Viêm Dục, hắn lạnh lùng nói: “Viêm Dục, đệ tự mình cướp đi phạm nhân, hay là đệ chính là kẻ chủ mưu ở đằng sau?”
Kim Đản Đản nghe thấy liền tức giận: “Thái tử điện hạ, không phải ai cũng đều máu lạnh vô tình như ngài!”
Viêm Nghị đến gần nàng, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười chế giễu: “Máu lạnh vô tình. Hừ, sao sánh được với nàng!”
Kim Đản Đản nghe hắn nói mà không thể nào hiểu nổi, nàng làm gì có lỗi với hắn?
Vẫn luôn là hắn ức hiếp nàng. Nàng luôn cẩn thận từng li từng ti, nơm nớp lo sợ hắn, muốn nhận được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342949/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.