Tần Hiên lau khô tóc, ngồi trên sô pha cạnh Kim Đản Đản, nhìn cô quan tâm nói: “Thụy La, đừng ăn nhiều quá, tôi sẽ không giành cá khô với em đâu!”
Kim Đản Đản bị mùi hương như cây cỏ trúc y đúc nhau của hai người này làm cho phiền, đâu còn tâm tình ăn cá khô nữa!
Cô đẩy cá khô ra, dựa vào sô pha cụp mắt tự hỏi.
Tần Hiên nắm bàn tay nhỏ của Kim Đản Đản, lòng bàn tay ấm áp của anh ta truyền đến độ ấm.
Ánh mắt anh nhìn cô, chân thành nói: “Thụy La, tôi không rõ tại sao từ lần đầu tiên nhìn thấy em lại có cảm giác mãnh liệt như vậy, như thể đã quen mấy đời rồi…”
Kim Đản Đản kinh ngạc nhìn anh ta, ánh mắt anh ta chân thành, không giống như đang nói dối.
Trên người anh lại có ấn ký hoa bỉ ngạn, còn có mùi hương giống Tiểu Mạch Tử, chẳng lẽ anh ta là Tiểu Mạch Tử sao?
Tất cả vẫn còn chưa xác định, cô muốn rút tay mình về, lại bị Tần Hiên nắm thật chặt.
“Tinh Thụy La, có thể để tôi chăm sóc em cả đời được không?” Trong mắt anh có một chút chờ mong, một chút thận trọng.
Kim Đản Đản chỉ cảm thấy trong lòng thực hoảng loạn, cô dùng sức rút tay mình về, ấp a ấp úng nói: “Tôi… Tôi muốn đi ngủ!”
Trong mắt Tần Hiên xẹt qua một tia mất mát, giọng nói vẫn quan tâm như thường: “Em vừa ăn xong liền ngủ, không tốt với cơ thể đâu. Hơn nữa, em vẫn còn chưa đi tắm!”
Lúc này Kim Đản Đản mới nhớ tới, thân thể cô cứng đờ ngồi trên sô pha.
Một người đàn ông vừa tỏ tình với cô xong, nếu lúc này cô lại đi tắm, chẳng phải là có chút kì quái sao.
Tần Hiên lại mở miệng lần nữa: “Trước xem TV một chút đi!”
Ngay khi màn hình vừa sáng lên, chính là hình ảnh tình cảm mãnh liệt của anime.
“Ưm ~ A ~ Yamete (đừng mà) ~ A ~”
Tình cảnh vô cùng xấu hổ, khóe miệng Tần Hiên gợi lên một độ cong không dễ phát hiện, lập tức thay đổi kênh.
Hai người nhiệt tình xem hoạt hình《 Tom & Jerry 》, không khí xấu hổ biến mất, Kim Đản Đản không kìm lòng được lại cắn cá khô.
Hai người xem liên tục năm, sáu tập nhưng vẫn tràn đầy tinh thần, không cảm thấy buồn ngủ.
Lúc này đã hơn mười một giờ tối, dường như không ai nhớ tới chủ nhân Đơn Duy Mạc vẫn còn ở bên ngoài chưa trở về nhà.
Đơn Duy Mạc căn cứ tin tình báo do dân mạng cung cấp, tìm được nhà hàng kia, chỉ là bọn họ đã rời đi.
Anh lang thang tìm kiếm không có mục tiêu. Mắt thấy sắp đến mười hai giờ vẫn không hề có kết quả, đành phải bất đắc dĩ trở về nhà, chờ mong cảnh sát có thể nhanh chóng tìm được cô.
Mà khi vừa về đến nhà, trong nhà sáng đèn.
Cục đá trong lòng Đơn Duy Mạc như rơi xuống đất, anh nghĩ thầm nhất định là con mèo đần kia của mình đã trở về.
“Tinh Thụy La, về sau em còn dám chạy loạn nữa thì đừng hòng được ăn cá khô!” Anh nghĩ mà sợ mở cửa ra, lại nhìn thấy cô và Tần Hiên đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình.
Tình cảnh ấm áp, hài hòa đến cỡ nào, giữa hai người như sắp nổi lên bong bóng màu hồng phấn…
Mà anh tìm cô lâu như vậy, ngược lại thì bọn họ ở trong nhà của anh.
Thấy một màn như vậy, lửa giận trong lòng Đơn Duy Mạc như muốn bốc lên.
Anh đóng cửa lại, đi đến phía trước chất vấn Tần Hiên: “Tần Hiên, tôi gọi điện thoại cho cậu, tại sao cậu lại không bắt máy?”
Tần Hiên bất đắc dĩ buông tay: “Điện thoại để ở đó quên cầm đi, sao vậy?”
Đơn Duy Mạc tức giận nghiến răng nghiến lợi, gân xanh giữa trán nổi lên, nắm lấy cổ áo anh ta: “Sao vậy hả? Từ trước tới nay cậu luôn làm việc cẩn thận như vậy, có khi nào bỏ quên điện thoại đi sao?”
Khóe miệng Tần Hiên khẽ gợi lên một độ cong: “Mọi chuyện đều có lần đầu tiên mà!”
Đơn Duy Mạc buông anh ta ra, quay đầu nhìn Kim Đản Đản, ánh mắt có chút phức tạp: “Tinh Thụy La…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]