Tần Hiên lau khô tóc, ngồi trên sô pha cạnh Kim Đản Đản, nhìn cô quan tâm nói: “Thụy La, đừng ăn nhiều quá, tôi sẽ không giành cá khô với em đâu!”
Kim Đản Đản bị mùi hương như cây cỏ trúc y đúc nhau của hai người này làm cho phiền, đâu còn tâm tình ăn cá khô nữa!
Cô đẩy cá khô ra, dựa vào sô pha cụp mắt tự hỏi.
Tần Hiên nắm bàn tay nhỏ của Kim Đản Đản, lòng bàn tay ấm áp của anh ta truyền đến độ ấm.
Ánh mắt anh nhìn cô, chân thành nói: “Thụy La, tôi không rõ tại sao từ lần đầu tiên nhìn thấy em lại có cảm giác mãnh liệt như vậy, như thể đã quen mấy đời rồi…”
Kim Đản Đản kinh ngạc nhìn anh ta, ánh mắt anh ta chân thành, không giống như đang nói dối.
Trên người anh lại có ấn ký hoa bỉ ngạn, còn có mùi hương giống Tiểu Mạch Tử, chẳng lẽ anh ta là Tiểu Mạch Tử sao?
Tất cả vẫn còn chưa xác định, cô muốn rút tay mình về, lại bị Tần Hiên nắm thật chặt.
“Tinh Thụy La, có thể để tôi chăm sóc em cả đời được không?” Trong mắt anh có một chút chờ mong, một chút thận trọng.
Kim Đản Đản chỉ cảm thấy trong lòng thực hoảng loạn, cô dùng sức rút tay mình về, ấp a ấp úng nói: “Tôi… Tôi muốn đi ngủ!”
Trong mắt Tần Hiên xẹt qua một tia mất mát, giọng nói vẫn quan tâm như thường: “Em vừa ăn xong liền ngủ, không tốt với cơ thể đâu. Hơn nữa, em vẫn còn chưa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342911/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.