Chương trước
Chương sau
Hệ thống quân:【 Kí chủ, Quân Quân cũng không biết. Chị phải cẩn thận, không thể bại lộ thân phận thật sự, nơi này tồn tại một hệ thống khác! 】

Kim Đản Đản: “Đùa chị sao, sao lúc trước em không nói?”

Hệ thống quân thật không còn lời nào để nói:【 Chị bị cá khô cay làm cho quên mất! 】

Kim Đản Đản: “Em lợi hại, lấy cớ thật giỏi, tạm thời tha cho em!”

“Đing —— Đing ——” Bóng dáng Hệ thống quân lại tiêu tán lần nữa.

Tần Hiên cởi áo khoác ra khoác lên người Kim Đản Đản, nhẹ nhàng kéo cô lại ôm vào lòng: “Em ở đâu, tôi đưa em về!”

“Meo ~ Tôi ở trong nhà chủ…Đơn Duy Mạc!” Kim Đản Đản vẫn luôn kìm lòng không được kêu meo meo, thật xấu hổ.

Khóe miệng Tần Hiên mang theo ý cười, cưng chiều xoa mái tóc của cô: “Thật đáng yêu!”

Kim Đản Đản ngồi ở trên xe anh ta, hai người phóng xe rời đi.

Cô nhìn cảnh đường phố ở bên ngoài. Lúc trước có một cô gái kêu Đơn Duy Mạc dẫn cô ta đi một chuyến, anh chỉ dẫn cô ta ra đầu ngõ rồi bỏ đi.

Thế mà về sau lại thấy được tên nhóc kia đang tán gái, trái ôm phải ấp. Hai cô gái kia lớn lên xinh đẹp, vóc người lại chuẩn y như trong anime mà anh xem!

Không chừng bây giờ anh còn đang sung sướng cùng hai cô gái kia!

Nhớ tới anh, trong lòng Kim Đản Đản liền tức giận, hận không thể vứt bỏ tên chủ nhân này.



“Tiểu khả ái, có chuyện gì không vui sao?” Tần Hiên mỉm cười hỏi.

Kim Đản Đản bĩu môi: “Hừ ╭(╯^╰)╮, anh là bạn tốt của Đơn Duy Mạc, tôi mới không nói cho anh biết!”

Tần Hiên bất đắc dĩ, không hiểu vì sao những cô gái nhỏ rất thích tưởng tượng hai người đàn ông thành một đôi.

Vì để bày tỏ tấm lòng của anh ta, anh ta liền dừng xe lại bên đường.

Tần Hiên nhìn Kim Đản Đản, nghiêm túc nói: “Thụy La, em thật sự hiểu lầm tôi. Tôi và Đơn Duy Mạc chỉ là bạn bè, từ đầu đến cuối người tôi thích chỉ có một mình em!”

Kim Đản Đản bĩu môi, tỏ vẻ không tin.

Tần Hiên lập tức thề: “Nếu tôi lừa em, sẽ khiến cho tôi táng gia bại sản, lưu lạc thành ăn mày!”

Kim Đản Đản lập tức ngăn cản: “Phi phi phi! Đừng nói như vậy, tôi tin còn không được sao!”

Thấy cô tin, trên mặt Tần Hiên rốt cuộc nở nụ cười tươi.

Anh ta cười rộ lên rất đẹp, có cảm giác như hòa tan cả núi băng.

Kim Đản Đản nhìn anh ta cười tươi như vậy, trong lòng thực rối rắm, cô dời tầm mắt đi.

A a a a a!!!

Vì sao trời cao lại ức hiếp Đản Đản tôi như vậy chứ?

Lần trước mất trí nhớ bắt tôi chọn giữa hai người đàn ông cực phẩm, chọn sai đoán chừng liền chết mất.



Bây giờ tuy có ký ức, nhưng hai người đều có mùi hương như nhau. Đây không phải là đang cố ý làm khó người ta sao?

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Hiên để sát lại, quan tâm hỏi: “Có phải em đói bụng hay không?”

Kim Đản Đản gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy, tôi đói bụng, tôi muốn ăn cá khô!”

Tần Hiên bất đắc dĩ cười, dẫn cô vào nhà hàng.

Hai người ăn rất vui vẻ ở nhà hàng, mà Đơn Duy Mạc đã ném hai cô gái kia đi, Lúc này anh đang đi khắp phố tìm kiếm bóng dáng Kim Đản Đản.

Anh càng tìm càng lo lắng, cô từ con mèo con mới vừa hóa thành một cô gái, lại dễ lộ ra tai mèo.

Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, dễ thương như vậy lỡ như gặp người xấu thì phải làm sao bây giờ?

Sớm biết như vậy, anh nên mua cho cô một cái điện thoại, dạy cô cách sử dụng.

Anh đã gọi mấy cuộc cho Tần Hiên, nhưng đến nay vẫn không có ai nghe máy. Cũng không biết tên nhóc kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hai người tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.

Xung quanh những cô gái si mê ríu rít kêu:

“Oa ~ Có anh đẹp trai, thật đẹp trai thật đẹp trai ~”

“Đôi mắt anh ấy thật đẹp, giống như quả cầu pha lê màu lam vậy!”

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.