Đơn Duy Mặc bị hai cô gái kia chuốc rượu, có mấy lần suýt sặc.
Anh phát hiện bạn tốt Tần Hiên của mình lại không có ai dám tới chuốc rượu. Ai muốn tới gần anh ta, đều bị vẻ ngoài lạnh lùng kia của anh ta dọa sợ tới mức xuống đài.
Tên này nhìn thấy anh nhìn qua, khóe miệng còn nở một nụ cười vui sướng khi người gặp họa. Anh ta ngồi ở đó nhàn nhã thưởng thức rượu, hoàn toàn không quan tâm đến anh.
“Anh đẹp trai ~ Mau uống đi ~”
“Có phải anh ghét bỏ hai chị em chúng em không đủ lớn, nếu không thì mở rộng ra chút cho anh nhìn hả?”
Hai cô gái kia dán lên người Đơn Duy Mạc, vành tai Đơn Duy Mạc hơi đỏ lên.
Trong đó một cô gái giữ chặt tay Đơn Duy Mạc ấn lên phong cảnh mỹ lễ trước người cô ta.
Trong đầu Đơn Duy Mạc liền nghĩ đến dáng người Tinh Thụy La, lại nhìn cô gái trước mắt, trong lòng anh chỉ cảm thấy một trận cảm giác ghê tởm.
Cho dù cô gái này có trang điểm đậm, cũng không bằng một đầu ngón chân của Tinh Thụy La.
Có lẽ trước kia, anh còn khá tò mò với kiểu người này, bây giờ ngoại trừ Tinh Thụy La ra, những cô gái đó vốn chẳng là gì cả.
Sắc mặt của anh đen lại, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Cô gái đó bị dọa hơi ngừng động tác lại, muốn lùi bước.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tần Hiên, cô ta liền điều chỉnh tốt lại cảm xúc, mạnh mẽ lôi kéo tay Đơn Duy Mạc ấn đến trước người mình.
“Cạch ——”
Cửa phòng bị người ở ngoài mở ra, một cô mèo bước vào.
Ánh mắt Kim Đản Đản đảo mắt nhìn qua tình cảnh trong phòng một lượt, mặt bàn hỗn độn, khắp nơi đều là chén rượu lộn xộn ngổn ngang.
Tần Hiên ngồi ở đó uống rượu một mình, mà Đơn Duy Mạc lại đang ngồi cùng hai người phụ nữ có dáng người nóng bỏng như thể muốn dính vào người anh.
Mọi người vừa nghe được âm thanh này liền dừng động tác lại, theo bản năng nhìn qua.
Đôi mắt Kim Đản Đản lập tức ngập nước, nâng mu bàn tay lên uất ức che khuất đôi mắt: “Hức hức hức ~ Chủ nhân, anh không cần meo meo nữa, meo meo hận anh!”
Dứt lời, cô liền bỏ chạy ra ngoài.
Đơn Duy Mạc mạnh mẽ đẩy hai cô gái bên người ra, lập tức đuổi theo.
Trong phòng bao chỉ còn lại Tần Hiên và hai cô gái kia. Anh ta lấy một xấp tiền từ trong ví ra đặt lên bàn, đuổi theo hướng Kim Đản Đản vừa chạy đi.
Đơn Duy Mạc không tìm thấy bóng dáng meo meo nhà mình nữa, liền kêu lớn khắp bốn phía: “Tinh Thụy La, em nghe anh giải thích, anh sẽ không bao giờ không cần em!”
Kim Đản Đản đang chạy ở phía trước chu chu miệng: Hừ ╭(╯^╰)╮, Tiểu Mạch Tử, anh là đồ háo sắc, cần phải trừng phạt anh thật tốt, phải khiến cho anh lo lắng.
Cô không nhìn đường, liền không cẩn thận đâm vào lồng ngực một người đàn ông, chóp mũi ngửi thấy mùi hương tựa như cỏ trúc.
“Hừ, meo meo mới không cần quan tâm đến chủ nhân, anh đi đi!”
Cô dẩu cái miệng nhỏ, ngẩng đầu lên, liền kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mắt —— Tần Hiên!
Cái miệng nhỏ kinh ngạc khẽ nhếch: “Tần Hiên, sao anh lại ở đây?”
Tại sao hơi thở của anh ta lại giống Tiểu Mạch Tử như vậy chứ?
Bọn họ có liên quan gì đến nhau sao?
Tần Hiên thừa dịp Kim Đản Đản đang kinh ngạc, đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt cưng chiều: “Thụy La, đừng chạy loạn, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm!”
“Ồ ~ Tôi biết rồi!” Kim Đản Đản cụp mắt, trong đầu là một đống bùn nhão.
Hơi thở của anh ta giống như đúc Đơn Duy Mạc. Là bởi vì cô hóa thành hình người, cho nên khứu giác giảm xuống, cho tới bây giờ mới ngửi được sao?
Nhưng mà trước đó quả thật cô chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với Tần Hiên.
Cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương như cỏ trúc đó ở trên người của người khác, như vậy… rốt cuộc Tiểu Mạch Tử đã xảy ra chuyện gì?
Kim Đản Đản: “Hệ thống quân đâu rồi, nói cho chị biết một chút ai thật ai giả vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]