Cái miệng của Kim Đản Đản ngạc nhiên mở ra thành hình chữ “O”: “Như Ý Kim Cô Bổng của chị đâu?”
Hệ thống quân [Ký chủ, chị đã đưa cho hầu tử rồi!]
Kim Đản Đản: Được rồi, dù sao cũng là người tình của mình, đưa thì cũng đã đưa rồi. Cô cũng không phải Ngộ Không, lấy thứ đó về cũng không dùng được.
Nhìn con cá khô trong tay, khóe miệng Kim Đản Đản giật giật: “Hệ thống quân, nói ra thì phần thưởng này của em đúng là kỳ lạ!”
Hệ thống quân nhìn chằm chằm con cá khô trong tay cô [Tôi cũng muốn nếm thử!]
Kim Đản Đản mở túi ra, bên trong có rất nhiều túi nhỏ, cô đưa một túi nhỏ cho hệ thống quân: “Ăn đi!”
Hệ thống quân đưa con cá khô lên chóp mũi ngửi, cẩn thận cắn một miếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ bừng vì cay, vội vàng thè lưỡi, mặt nhỏ nhăn nhúm lại như quả mướp đắng [Phi phi phi, khó ăn quá, cay quá!]
Kim Đản Đản giật lấy con cá khô trong tay nó, nếm thử. Cô lập tức vui mừng, mắt cong cong: “Hương vị không tệ, rất ngon!”
Hệ thống quân [Thật không ngon, không ngon, cực kỳ không ngon!]
Kim Đản Đản không thèm để ý đến nó, ôm túi cá khô gặm liên tiếp mấy gói.
Ăn đủ rồi, đi ngủ thôi.
…
Cô ngủ rất thoải mái, ngủ liền ba ngày ba đêm.
Hệ thống quân ngạc nhiên nhìn những thay đổi của cô.
Cô đang từ từ cao lên, làn da trở nên đẹp hơn, linh hồn ngưng tụ thêm vài phần, ngũ quan cũng trở nên tinh xảo hơn.
Nếu nói trước đây Kim Đản Đản xấu xí, vậy thì bây giờ khuôn mặt của cô đã trở nên thanh tú hơn rất nhiều.
Điều khiến hệ thống quân ngạc nhiên nhất chính là cơ thể của Kim Đản Đản tỏa ra một thứ ánh sáng trắng mờ ảo, lúc này trông cô giống như một tinh linh xinh đẹp đang say ngủ, khiến người khác không nỡ quấy rầy.
Lông mi của Kim Đản Đản khẽ run động. Cô tỉnh lại, vươn eo, mắt cười cong cong: “Hệ thống quân, vị diện tiếp theo!”
Hệ thống quân nhìn chằm chằm Kim Đản Đản một lúc, cảm giác vừa rồi dường như đã biến mất, đây vẫn là ký chủ bình thường, không có gì kỳ lạ của nó.
[Bắt đầu dịch chuyển…]
Ánh sáng trắng lóe lên, Kim Đản Đản bị dịch chuyển đi.
“Bạch bạch bạch” Âm thanh rất dữ dội, như thể chuyện đó đang xảy ra ở ngay trước mắt.
Âm thanh vô cùng quyến rũ, khiến xương cốt người nghe mềm nhũn.
Nhưng chóp mũi nhanh nhạy của Kim Đản Đản lại ngửi thấy mùi thơm thanh mát như cỏ trúc, cô sợ đến mức lập tức mở mắt, giơ tay ra ngăn cản: “Meo…” (Đừng!)
Cô ngạc nhiên dùng móng vuốt đầy lông trắng muốt che miệng: “Meo meo…” (Tại sao tôi chỉ nói được tiếng meo meo vậy?)
Sao lại như vậy! Đừng đùa ác như vậy chứ!
Khoảnh khắc tiếp theo, điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn là trước mặt có một thiếu niên cực kỳ đẹp, đang mặc bộ đồ ngủ Pikachu dễ thương.
Mái tóc màu nâu sáng hơi xoăn như tổ chim, làn da trắng nõn, đôi môi màu hồng phấn.
Anh có một đôi mắt xanh như ngọc, bên trong như có nước đang chuyển động, ánh mắt trong veo.
Chỉ có điều mỹ nam này vẫn đang trong tình trạng râu ria xồm xoàm, điều này khiến cô cạn lời.
Cạn lời hơn nữa là: Mẹ nó, anh thực sự đang xem loại anime đó, chậc chậc, cảnh này còn đẹp hơn cảnh lúc trước cô xem, phần lồng tiếng đúng đỉnh.
Vì vậy, một người một mèo xem loại anime đó cùng nhau.
Sau khi trận vận động của cô gái 2D kết thúc, thiếu niên xoa xoa cái đầu bông xù của Kim Đản Đản, ôm cô vào lòng, nhìn cô chằm chằm: “Tinh Thụy La, em tỉnh rồi, không ngờ em lại đen tối như vậy. “
Kim Đản Đản lắc đầu nguầy nguậy như gõ trống: “Meo…” (Anh mới đen tối, cả nhà anh đều đen tối!)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]