Trên mặt Ngọc Đế nở nụ cười: “Ha ha ha, Đường Tam Tạng, ngươi phạm vào tội lừa gạt, bản đế phạt ngươi sinh thêm mấy ổ khỉ con nữa!”
Vẻ mặt của Kim Đản Đản tràn đầy kinh ngạc…
Quần thần bên dưới cũng đầy kinh ngạc…
Mấy ổ con khỉ?
Nhưng Ngọc Đế nói cũng đúng, con khỉ chắc là phải tính theo ổ!
Ngọc Đế thấy Kim Đản Đản vẫn không có phản ứng, thúc giục nói: “Đường Tam Tạng, Tôn Ngộ Không, các ngươi còn ở chỗ này đứng ngơ ra làm cái gì, còn không mau đi sinh khỉ con đi!”
Vì thế, hai người Kim Đản Đản và Ngộ Không đều mang vẻ mặt ngơ ngác bị Ngọc Đế đuổi đi.
Kim Đản Đản nhìn hai tay trống không, muốn đi lên hỏi xin lại nhi tử đang ở trong tay Ngọc Đế.
Lão già Ngọc Đế kia lại ôm chặt nhi tử nói: “Đi đi đi, nhanh đi sinh khỉ con, bé khỉ con này cứ để ở chỗ bản đế để ta chơi một lúc nữa!”
Khóe miệng Kim Đản Đản run rẩy, con trai của nàng là món đồ chơi sao? Là món đồ chơi sao?
Nàng làm lơ với thân phận của Ngọc Đế đoạt lại khỉ con, khụ, đoạt nhi tử lại, cùng Ngộ Không lập tức lui xuống.
Ngọc Đế ở phía sau kêu lên: “Quay trở lại cho bản đế, để khỉ con lại đây!”
Giọng nói của Kim Đản Đản từ xa vọng lại: “Ngọc Đế, nếu người thích trẻ con thì đi tìm Vương Mẫu nương nương sinh một đứa đi!”
Ngọc Đế tức giận mặt đỏ bừng, bây giờ bọn họ đã mấy vạn tuổi rồi, nếu còn có thể sinh thì chẳng phải trẻ con đã tràn đầy Thiên cung rồi sao.
Các thần tiên trong điện cười trộm, Ngọc Đế tức giận nhìn về phía con rể của mình: “Đổng Vĩnh, mau đi sinh con với lão Thất đi!”
Ngọc Hoàng Đại Đế thúc giục bọn nhỏ đi tạo trẻ con, nhưng hắn vẫn cảm thấy con khỉ nhỏ kia quá đáng yêu!
Thiên Đình có một Ngọc Hoàng Đại Đế yêu trẻ con như vậy, nên làm Thiên cung tăng thêm rất nhiều sinh mạng mới.
Kim Đản Đản bị Ngọc Hoàng Đại Đế thúc giục sinh năm con khỉ con, lúc này đang nhảy lên nhảy xuống trên cây hái đào tiên!
Nàng lo lắng đứng ở dưới tàng cây, chuẩn bị đỡ khỉ con nếu nó bị ngã xuống. Nàng càng lo lắng Ngộ Không không ngăn lại, để Ngọc Đế biết được việc này.
Cuối cùng chờ đến mấy ngàn năm về sau, khỉ con trưởng thành, cưới vợ, gả chồng.
Kim Đản Đản không có việc gì ở nhà trông cháu trai, cháu gái, chúng đều hoạt bát, náo động, thích nhảy lên nhảy xuống.
Bây giờ nàng cảm thấy lấy tích phân để làm gì chứ, mấy con khỉ con này đúng là phiền chết người, làm nàng lo lắng không yên mãi.
Sớm biết như thế, nàng tuyệt đối sẽ không ngủ với Ngộ Không, sẽ không sinh khỉ con cho hắn!
Cuối cùng, lại đi qua trăm năm.
Kim Đản Đản ngủm!
Nàng cảm thấy cuối cùng mình cũng được giải thoát, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
……
Kim Đản Đản về lại không gian khoa học viễn tưởng, điều đầu tiên là ôm hệ thống quân vào lòng, ấm ức: “Hu hu ~ hệ thống quân, em đã đến rồi? Em có biết mấy con khỉ con kia phiền phức thế nào không?”
Tay nhỏ bụ bẫm của hệ thống quân phản kháng 【 Ký chủ, mấy con khỉ con đó là con và cháu của cô đó! 】
“Hu hu hu ~ cuối cùng chị cũng không phải chăm sóc khỉ con nữa, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá rồi~”
Kim Đản Đản chảy nước mắt dài như sợi mì. Cô cảm thấy mình chưa bao giờ được thoải mái, thả lỏng như bây giờ, không cần chăm sóc mấy con khỉ con bướng bỉnh nữa rồi.
Cuối cùng hệ thống quân cũng tránh thoát khỏi cái ôm của Kim Đản Đản, đầu xoay tròn【 Mời ký chủ rút khen thưởng 】
Kim Đản Đản cảm thấy mình lại đầy máu sống lại, cô ấn nút bắt đầu.
Sau đó vẻ mặt ngơ ngác nhìn phần thưởng trong ngực —— một túi to cá cơm khô!!!
Trên màn hình máy tính hiện ra tin tức của nàng:
Ký chủ: Kim Đản Đản
Chỉ số thông minh: ★★★☆☆
Sức chịu đựng: ★★★★☆
Sức mạnh của linh hồn: ★☆☆☆☆
Tích phân nhiệm vụ: 997
Tích phân nhiệm vụ chi nhánh: 500
Tích phân tích lũy: 18373
Túi đeo: Mô phỏng. Bút phán quan, gậy Như Ý, túi to cái cơm khô
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]