Chương trước
Chương sau
Kim Đản Đản: Thật muốn đánh chết con lợn ngốc này thì phải làm sao?

Nhưng bây giờ đang là thời điểm khẩn cấp, nàng cũng không có thời gian để tức giận, cần phải nhanh chóng nghĩ giải pháp.

Nàng ký thác hy vọng lên đám người Bát Giới, thấp giọng nói: “Bát Giới, Sa Tăng, các con không phải có ba mươi sáu phép biến sao?”

Bát Giới buồn bực: “Sư phụ, Lão Trư con đã thử rất nhiều lần rồi. Từ sau khi cùng yêu tinh kia, Lão Trư con liền không biến được nữa.”

Sa Tăng nói: “Sư phụ, con chỉ biết biến thành hạt cát, hơn nữa còn là ở trong nước.”

Trong mắt Kim Đản Đản như chứa nước mắt, không biết là do bị hấp nóng, hay là do quá buồn bực.

Nàng ngẩng đầu lên, ngửa ra sau bốn mươi lăm độ nhìn —— cảnh sắc bên trong lồng hấp tối đen.

Kim Đản Đản ta anh minh mấy đời, chẳng lẽ hôm nay phải chết ở nơi của tên đạo sĩ thối đó sao?

Trời xanh ơi! Người mở mắt ra xem một chút đi!

‘Ục ục ~’

Bụng nàng đói kêu vang lên. Đột nhiên nàng thật muốn ăn thịt, muốn ăn trái cây, muốn ăn chuối…

Chuối!!!

Ánh mắt Kim Đản Đản sáng lên, lớn tiếng kêu: “Lão đạo mũi trâu! Lão đạo mũi trâu!”



Giọng của nàng rất lớn, gọi tên đạo sĩ lại.

Tên đạo sĩ dữ dằn hỏi: “Hòa thượng, kêu cái gì mà kêu, có phải muốn đổi cách bị ăn khác không?”

Kim Đản Đản sợ tới mức co rụt thân mình lại, vô cùng đáng thương khẩn cầu: “Đạo trưởng, ngươi xem như vì chúng ta sắp chết rồi, cho chúng ta ăn chút chuối đi!”

“Thật nhiều chuyện!” Lão đạo không muốn để ý tới nàng, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Kim Đản Đản lập tức nói: “Nếu chúng ta không được ăn chuối, tâm tình sẽ không tốt. Như vậy ngươi ăn thịt của chúng ta, sẽ khiến cho ngươi ốm đau!”

“Người xuất gia lấy từ bi làm niềm vui. Nếu đạo trưởng đã khăng khăng muốn ăn bần tăng thì bần tăng cũng tận lực hỗ trợ đạo trưởng ăn thật ngon, cũng giúp ích với thân thể đạo trưởng hơn.”

Đạo sĩ nghi hoặc nhìn nàng, nghĩ nàng nói dường như cũng có chút đạo lý.

Liền phát chuối cho bọn họ ăn.

Vì thế, trong lồng hấp tối đen, bốn thầy trò bọn họ mỗi người lấy một quả chuối ăn. Hình ảnh quá đẹp, quả thực không đành lòng tưởng tượng.

Đạo sĩ thấy bọn họ đều ăn xong rồi, liền dọn dẹp vỏ chuối rời đi.

Kim Đản Đản thấy ông ta đã đi xa, liền nói khẽ với Ngộ Không: “Không Không, thế nào, con có thể biến được chưa?”

Bụng Ngộ Không chợt phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc, giọng nói của hắn có chút đau khổ: “Sư phụ… Con đau bụng muốn tiêu chảy…”

“Quạt —— Quạt ——” Kim Đản Đản cảm giác như lại có một đám quạ đen bay qua đầu.



Đã nói ăn chuối sẽ biến hóa mà?

Ngươi mẹ nó còn nói với ta ngươi muốn đi ị?

Nếu ngươi không phải là Tiểu Mạch Tử, cô nãi nãi đã sớm đánh chết ngươi nha.

“Sư phụ… Chuối kia được hái xuống lâu lắm rồi, đã quá hạn…” Giọng nói của Ngộ Không vô cùng đau khổ, cảm giác như sắp chịu đựng không nổi.

Dạ dày của hắn tương đối mẫn cảm, ăn thứ không tốt rất nhanh sẽ khó chịu.

Kim Đản Đản vội vàng kêu: “Đạo trưởng, đạo trưởng, đồ nhi của ta muốn đi ị!”

Đạo sĩ vô cùng lo lắng chạy tới, bực bội nói: “Lại làm sao nữa? Còn muốn ăn gì nói một lần cho xong luôn đi!”

Kim Đản Đản lại lặp lại: “Đồ nhi của ta muốn đi ị!”

Vẻ mặt của đạo trưởng như chết lặng: Cái quỷ gì vậy?

Ngộ Không: “Đạo trưởng, ta đau bụng, muốn đi ngoài!”

Sắc mặt đạo trưởng tối sầm lại, đồ ăn sắp chín nói hắn muốn đi ngoài, sao cứ có cảm giác có chút buồn nôn vậy ~~~

Ông ta xốc lồng hấp lên, chuẩn bị đưa Ngộ Không đi giải quyết.

Sắc mặt Kim Đản Đản tối sầm lại, Hầu Tử người yêu của trẫm, trẫm còn chưa có được nhìn qua hắn. Cái rắm, tại sao lại để cho một tên đạo sĩ nhìn thấy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.