Dưới ánh mặt trời, mái tóc vàng của hắn bị chiếu vào phản xạ màu vàng đẹp đến tột cùng, đôi con ngươi màu vàng nhuốm ý cười: “Sư phụ, cảm ơn người!”
Kim Đản Đản nhìn mà hơi ngẩn ra, người yêu là con khỉ này cũng khá đẹp!
Nhanh như vậy mà hắn đã học được phương pháp sử dụng Như Ý Kim Cô Bổng, xem ra đây là định mệnh của hắn!
Khoé miệng nàng hơi cong lên, mở hai tay về phía hắn: “Không Không, ngươi đến đây cõng vi sư đi!”
Ngộ Không ngoan ngoãn cõng nàng, thầy trò bốn người tiếp tục đi.
Sắc trời sắp tối, phải nhanh chóng tìm nơi nghỉ chân mới được.
Trước khi trời tối, họ gặp được một gia đình nhà nông.
Thầy trò mấy người tiến đến xin ở nhờ.
Phạm vi mấy dặm xung quanh chỉ có một hộ gia đình, một bà lão bảy tám mươi tuổi và một đứa nhỏ năm, sáu tuổi.
Bà lão cầm ngọn nến trong tay, nhìn người tới, Bát Giới vội vàng tiến lên: “Bà cụ, cho chúng ta ở nhờ một đêm đi?”
Đột nhiên xuất hiện một cái đầu heo khiến bà lão sợ tới mức sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái.
“A~ Có yêu quái!” Bà lão lùi về phía sau mấy bước, bảo vệ đứa cháu nhỏ ở trong lòng.
Kim Đản Đản lập tức kéo Bát Giới ra phía sau, lễ phép nói: “Bà cụ, chúng ta đến từ Đông Thổ Đại Đường, đi tới Tây Thiên bái Phật thỉnh kinh. Đường nhỏ tới đây, còn mong bà cụ giúp đỡ để thuận lợi.”
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342861/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.