Nàng nhìn hai đồ đệ đi ra tới, Trư Bát Giới ra vẻ đáng thương nhìn lại đây.
Kim Đản Đản bắt lấy hắn ta liền phê bình: “Cái con heo này, sư phụ con thiếu chút nữa đã không giữ được trong sạch, con lại cùng hồ ly kia làm chuyện này kia?”
Bát Giới rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lão trư con lại thấy sư phụ người ước gì khó giữ trong sạch, sợ đi quá sớm làm chậm trễ người làm việc!”
Kim Đản Đản hết chỗ nói rồi, nhớ lại thì nguyên chủ đúng là đã từng nói như vậy.
Tiếng nhơ này nàng không thể không đội!
Thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Nàng tự biết mình đuối lý, giọng nói dịu lại: “Được rồi, không đề cập đến chuyện trước kia nữa. Sau này các con phải lấy sự an toàn của vi sư làm chủ, không được hành sự liều lĩnh nữa!”
Ba đồ đệ vội vàng gật đầu đáp ứng.
Kim Đản Đản cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo nàng ở đây có sức chiến đấu bằng không chứ!
Nàng nhìn bộ dạng không an phận của Trư Bát Giới thì dạy dỗ: “Bát Giới, con tiết chế chuyện sinh hoạt cá nhân một chút, nghĩ đến thê tử chưa cưới Cao Lão Trang của con.”
“Chẳng lẽ con muốn thấy một con tiểu yêu tinh nào đó mang theo heo con của con trở về chọc giận nương tử của con sao? Buộc các con ly hôn thì con mới vui vẻ à?”
Bát Giới giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, đầu heo cúi xuống: “Lão trư con biết sai rồi, về sau sẽ không như thế nữa!”
Tuy rằng ngày thường hắn ta ham mê sắc đẹp, nhưng mà chưa từng quá mức giống hôm nay. Hiển nhiên là con hồ yêu kia đã dùng thủ đoạn không ai có thể nhận ra rồi.
“Được, chúng ta tiếp tục lên đường đi!” Kim Đản Đản trấn an vài câu, liền ngồi trên con ngựa trắng tiếp tục đi về phía trước.
Nàng nhìn về phía Ngộ Không, Kim Cô trên đầu của hắn vẫn như cũ, nghe hắn bắt đầu niệm kinh thì lại đau đầu.
“Sắc tức thị không, không tức thị sắc…”
Niệm tới niệm lui luôn là một câu này, Kim Đản Đản phiền đến nỗi muốn cầm gậy cạy mở đầu của hắn ra nhìn xem bên trong có phải đều là hồ nhão hay không.
“Ngộ Không…” Kim Đản Đản gọi tên của hắn.
Ngộ Không ngừng niệm kinh quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt giống như đang nói ‘sư phụ, có chuyện gì?’
“Khụ khụ!” Bị con khỉ mình yêu nhìn chằm chằm như vậy làm Kim Đản Đản có chút ngượng ngùng, trước nay chưa bao giờ yêu theo kiểu người thú thế này.
“Nghe hồ yêu nói Kim Cô của con rơi mất rồi, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Kim Đản Đản dò hỏi.
Giọng nói Ngộ Không bình tĩnh đáp lại: “Lúc ấy con nhìn thấy cái vòng tròn kia tỏa ánh sáng, cảm thấy rất đẹp nên nhặt lên đội ở trên đầu!”
Khóe miệng Kim Đản Đản run rẩy: Thật là một con khỉ có lòng hiếu kỳ cao!
Nàng lấy Như Ý Kim Cô Bổng từ trong ngực ra đưa qua: “Nể phần con đã kịp thời cứu vi sư cho nên vi sư tặng cho con cây Như Ý Kim Cô Bổng này, không được đánh mất đâu đó!”
Ngộ Không nhận lấy cây gậy nhỏ bằng bàn tay, nghi ngờ nhìn Kim Đản Đản: “Sư phụ, đây là đồ trang sức à?”
Khóe miệng Kim Đản Đản run rẩy: “Không phải…”
Ngộ Không: “Vậy nó nhỏ như thế thì có tác dụng gì chứ?”
Kim Đản Đản phất phất tay: “Khụ khụ, có thể biến to biến nhỏ, tự con tìm tòi nghiên cứu đi!”
Cái này vốn là đồ của con khỉ này, trong tay nàng thu nhỏ lại một lần, vốn không biết chơi thế nào.
Kim Đản Đản ưu thương ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên không trung, xem ra nàng cực khổ nhọc nhằn rút được phần thưởng lần này lại cho người yêu khỉ rồi!
Trong lòng nàng tự an ủi mình, chờ xong cái vị diện này, không chừng về sau nàng lại đi đến cái vị diện khác mà làm khỉ đó, đến lúc đó nàng nhất định phải đoạt bảo tọa của Ngọc Đế.
Ngộ Không cầm Như Ý Kim Cô Bổng nghiên cứu, một lúc cũng không nghiên cứu ra cách gì.
Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu “ưm a” .
Ngộ Không xách gậy gỗ chuẩn bị đi qua, Kim Đản Đản lập tức kéo áo của hắn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]